Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 637




Chương 637:

 

*Mama.”

 

“Ngoan, mệt rồi thì ngủ đi.”

 

Lâm Quán Quán ấn máy tính bảng trở về trang chủ chính rồi tắt màn hình để lên tủ đầu giường, vừa quay lại, tiểu nha đầu đã lôi kéo vạt áo lông ngủ ri.

 

Ngủ thật nhanh.

 

Lâm Quán Quán xuống giường, tắt đèn lớn, chỉ để lại một cái đèn đầu giường mờ nhạt.

 

“MoifD “Hở?”

 

“Con muốn nói với mẹ cái này.”

 

Ba người nằm song song ở trên giường, Tâm Can ở bên trong, Lâm Quán Quán cùng Duệ Duệ ở hai bên, may mắn giường đủ lớn, bọn họ ba người song song nằm cũng còn có không gian.

 

Nghe vậy.

 

Lâm Quán Quán lập tức xốc chăn lên: “Lại đây.”

 

Tiểu gia hỏa do dự một chút vẫn là không có đè nén được dụ hoặc, tay chân nhẹ nhàng bò tới, nằm ở trong lòng ngực Lâm Quán Quán.

 

Cậu bé chỉ mặc bộ đồ đơn giản, Lâm Quán Quán nhanh chóng dùng chăn bọc cậu lại: “Con muốn nói với mommy: cái gì?”

 

Duệ Duệ trầm mặc một lát.

 

Đứa nhỏ này từ nhỏ tâm tư đã kín đáo, Lâm Quán Quán cũng không thúc giục cậu.

 

Sau một lúc lâu.

 

Cậu bé mới lên tiếng, cậu cúi đầu giống như là hạ quyết tâm rất lớn, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ, mẹ cho chú ấy dọn vào đi.”

 

Lâm Quán Quán sửng sốt.

 

Bọn họ cũng đều biết, trong miệng cậu “chú ấy” chính là Tiêu Lăng Dạ.

 

“Duệ Duệ.”

 

“Mommy, mẹ nghe con nói hết được không?”

 

“Được, con nói đỉ.”

 

Duệ Duệ ngửa đầu nhìn cô, từ sau khi trở về từ bệnh viện, cậu bé được bồi dưỡng lên được chút da thịt, nguyên bản khuôn mặt nhỏ khô gầy khô vàng trở nên trắng nõn hồng nhuận một ít. Lông mi nhỏ dài cong vút hơi hơi rung động.

 

“Mommy, mẹ thật sự thích chú ấy sao, không phải bởi vì chú ấy là ba ruột Duệ Duệ, mẹ muốn cho Duệ Duệ một gia đình hoàn chỉnh, cho nên mới tiếp chú ấy phải không?”

 

Lâm Quán Quán kiên định gật đầu: “Đúng vậy! Mẹ rất thích chú ấy, dù chú ấy có là ba ruột của con hay không cũng không quan trọng.”

 

Tiểu gia hỏa hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.

 

“Kia, nếu mẹ chia tay với chú ấy, về sau có gặp được người nào mẹ thích hơn nữa không?”

 

“Không biết.”

 

Ai có thể nói trước chuyện tương lai cơ chứ.

 

“Mommy, vậy mẹ cho chú ấy chuyền đến đi.”

 

Đứa nhỏ này…

 

Sao đột nhiên liền thay đổi thái độ.

 

Lâm Quán Quán có chút không yên tâm, cô lôi kéo tay cậu bé: “Duệ Duệ, con không cần miễn cưỡng chính mình.”

 

*Không miễn cưỡng, chỉ cần mommy vui vẻ, Duệ Duệ thế nào cũng được.”

 

Nhìn cậu bé lấy hét can đảm, bộ dáng hạ quyết tâm, Lâm Quán Quán thật sự không đành lòng nói cho cậu biết, kỳ thật Tiêu Lăng Dạ dọn hay không dọn vào trong nhà với anh ấy mà nói căn bản là không có gì khác nhau, bởi vì mỗi tối Tiêu Lăng Dạ đều là ngủ ở nhà.

 

Nhìn sắc mặt cậu bé nặng nè, cô quyết định vẫn là không nói cho cậu biết.

 

Lâm Quán Quán ôm sát cậu vào trong lòng ngực.

 

*“Mommy, tuy rằng con cho chú ấy vào nhưng là không đại biểu con đồng ý nhận chú ấy.”

 

“Mommy biết.” Cô cười khẽ, xoa xoa tóc cậu bé: “Mommy không miễn cưỡng con, bất quá khụ, có thể nói cho mommy biết sao con lại đột nhiên đồng ý để Tiêu Lăng Dạ dọn vào nhà không?”

 

Khóe miệng Duệ Duệ co lại, không hé răng.

 

*Không muốn nói có thể không nói.”

 

“Hôm nay trên đường tới đây, Tiêu Lăng Dạ nói với con mấy lời.”

 

*A”