Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 52: Ngủ cùng với anh tôi một tối đi




“Ba Ba, Ba Ba….”

Tâm Can tiến vào phòng, ôm lấy Tiêu Lăng Dạ khóc nức nở, mọi người đứng bên ngoài cửa nghe thấy mà lòng chua chat.

Trong lòng Lâm Quán Quán cũng có chút khó chịu.

Mặc dù Tiêu Lăng Dạ bình thường khuôn mặt có chút dọa người,nhưng thật ra mà nói, Tiêu Lăng Dạ cũng chưa làm khó cô bao giờ, cũng thường giúp cô việc này việc kia.

Dù cô rất sợ anh, nhưng cô vẫn hi vọng a nhanh chóng khỏe trở lại.

Huống hồ gì, anh cũng là baba của Tâm Can “Tiểu Quán Quán!”

Tiêu Diễn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy tay của Lâm Quả Quả cầu xin, “Tiểu Quán Quán, cô tối nay ngủ với anh tôi một đêm được không, xin cô”

“GÌ?”

Lâm Quán Quán sửng sốt “Bah, bahbahl Là tôi biểu đạt sai, ý của tôi là… Lần trước, thì là lần trước, anh tôi không phải đã ngủ 12 tiếng sao, đó là việc mà nhiều năm qua tôi chưa bao giờ thấy,cho nên tôi cả gan đoán, hoặc là do mùi hương trên cơ thể cô, hoặc là có một loại khí tức nào đó khiến anh tôi có thể an tâm mà ngủ.”

“Không thể nào!”

ì Lâm Quán Quán thật không thẻ tin, làm gì có chuyện hồ đồ như vậy được.

“Tiểu Quán Quán, tôi xin cô đấy, bắt kể thế nào chúng ta có thể thử nếu không thành công, tôi đảm bảo! lần sau tôi sẽ không đưa ra yêu cầu thái quá như vậy nữa.

Thật tình anh cũng biết như thế nào là yêu cầu thái quá sao?

“Không được không được… Sự việc lần trước chắc chắn là trùng hợp thôi, có thể do mệt quá cho nên anh ấy mới ngủ một giấc dài như vậy đó.

“Tống Liên Thành, anh nói xeml” Tiêu Diễn thúc Tống Liên Thành một cái, Tống Liên Thành đẩy kính, cười khổ rồi nói “Lâm tiểu thư, nếu mà trải qua làm việc quá sức mà có thể ngủ được, chúng tôi cũng không cần tốn quá nhiều công sức để anh ấy đi vào giấc ngủ. Lần trước lão đại ở bên cô có thể ngủ được 12 tiếng, thật ra mà nói, nếu như không phải tôi ở bên cạnh nhìn thấy, thì tôi cũng không tin đó là sự thật.

Lâm Quán Quán không biết nói thế nào cứ đứng sững ra đó “Nhưng mà…nhưng mà…”

“Lâm tiểu thư, tình hình của lão đại đã không còn khả quan nữa rồi!” Tống Liên Thành nhẹ nhàng đóng của lại rồi nhỏ tiếng nói, “bởi vì thời gian mất ngủ quá dài, các cơ quan trong cơ thể lão đại đã có dấu hiệu suy nhược… nếu như không tìm ra phương án điều trị sớm, cho dù may mắn không có bị đột quy, thì tiếp tục sống cũng không quá 3 năm.

Tim như thắt lại!

Sắc mặt Lâm Quán Quán tái nhọt đi, thật là nghiêm trọng như vậy saol “Trong những năm qua, chúng tôi vẫn cố tìm đủ mọi cách, không cần biết là phương pháp gì,chỉ cần có khả năng chúng tôi đều thử hết. Lâm tiểu thư,tôi biết đối với một người phụ nữ mà nói việc ngủ chung giường với một người đàn ông không mắy thân thuộc là một việc rất khó mà chấp nhận được, nhưng mà cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, xin cô có thể suy nghĩ được không, nếu như có yêu cầu nào, cô có thể đưa „ ra.

Tiêu Diễn liên tục gật đầu, gần như muốn vì Lâm Quán Quán mà quỳ xuống.

Giờ đây lòng Lâm Quán Quán là một mớ hỗn độn.

Trước mặt là hai người đàn ông với khuôn mặt khẩn cầu, bên tai là tiếng khóc thảm thương như thể cha mình đã chết.

Nếu như có thể, cô không muốn có bất kì vướng bận gì với Lăng Tiêu Dạ Nhưng mà!

Nhưng mà…. Họ cũng xem như là bạn bè mà, cộng thêm mối quan hệ với tâm can nữa, trên hết anh ấy vẫn là ông chủ của cô Thật không thê để anh ấy chết như vậy.

Hơn nữa, lần trước Tiêu Lăng Dạ cũng đã gối đầu trên chân cô ngủ, cũng không có hành động thân mật nào.

Lâm Quán Quán đang tự đấu tranh tư tưởng “Tiểu Quán Quán…”

“Được, tôi đồng ý!”

Tiêu Diễn ngạc nhiên hét lên, anh ôm chằm lấy Lâm Quán Quán, “tiểu Quán Quán, tôi biết thế nào cô cũng không thể thấy chết mà không cứu!”

Cô ấy không có vĩ đại như vậy.

Lâm Quán Quán đầy Tiêu Diễn ra, “Tôi có một yêu cầu.”

“Được, cô cứ nói!”

Lâm Quán Quán nhìn về Tống Liên Thành, “bác sĩ Tống, tôi có một việc thỉnh cầu anh, nhưng tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai.

“Bất kỳ ai?”

“Đúng vậy, bất kỳ ai! Đừng lo, đối với anh không phải là một việc gì quá khó đâu.”

“Được!”

Tống Liên Thành không một chút do dự, gật đầu đáp ứng Thế là đêm đó Lâm Quán Quán ở lại biệt thự số 1 Tống Liên Thành cũng không rời đi, ở trong phòng dành cho khách của biệt thự, Lâm Quán Quán không an tâm khi để Duệ Duệ ở một mình tại biệt thự số 2, Tiêu Diễn ngay lập tức kêu người làm đến biệt thự số 2 lấy áo quần để Lâm Quán Quán và Duệ Duệ có thể tắm rửa thay quần áo, sau đó đồ được đưa đến lầu 1 Duệ Duệ với Tâm Can cùng ngủ 1 phòng Lâm Quán Quán ở trong phòng khách tắm rửa thay quần áo ngủ, để tránh gây hiểu lầm cô thậm chí còn không cởi áo lót.

Cô từng bước từng bước, khó khăn mở cửa phòng của Tiêu Lăng Dạ Lâm Quán Quán lưỡng lự đứng trước cửa phòng Cô cảm thấy bản thân như thê thiếp cổ đại, tắm rửa sạch sẽ rồi chờ để được thị tầm vậy.

Lâm Quán Quán giật mình Cô lắc đầu dẹp hết đống suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý rồi mới gõ cửa.

“Knock, knockl”

“Vào đi!”

Đầy của, Lâm Quán Quán tiến vào phòng.

Trong phòng không mở đèn, rèm cửa thì đóng chặt, cả căn phòng tối đen như mực.

Từ bên ngoài bước vào, mắt của Lâm Quán Quán vẫn chưa thích nghỉ được, cô từ từ tiến về phía trước.

Chân bị vấp một cái VÂ Cô va phải ghế sô pha trong phòng ngã xuống đất, Lâm Quán Quán kêu lên một tiếng, nhưng dường như cú ngã không làm cô đau lắm, cô ngã lên trên giường.

“Đùng…”

Tiêu Lăng Dạ mở đèn trên đầu giường.

Căn phòng sáng bừng lên.

Lâm Quán Quán vội vàng đứng dậy.

Ngắng đầu nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ mặc bộ đồ ngủ lụa màu xám, đắp chăn bông, mắt khép hờ, dựa vào đầu giường với vẻ mặt mệt mỏi.

Lâm Quán Quán có chút sửng sôt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiêu Lăng Dạ mặc đồ khác với đồ tây. Bộ đồ ngủ màu xám tro cao cấp, cỗ áo hở ra, lộ ra làn da màu đồng, anh quay đầu lại, yết hầu lộ ra rõ ràng. Sau khi mặc đồ ngủ vào, lãnh khí dường như cũng không còn. Có lẽ anh vừa mới tắm xong, mái tóc rối bù đã được sấy khô buông nhẹ trước mặt, trông thật phóng túng.

Tiêu Lăng Dạ vốn là một kẻ cô độc nhưng thay áo quần xong khí chất của anh trở nên yếu ơt, nhu nhược đến mức khiến người ta thương cảm.

Lúc này— Tiêu Lăng Dạ đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Lâm Quán Quán, con ngươi anh trở lại lãnh đạm Lâm Quán Quán giật mình, những ý nghĩ trong đầu cô lập tức biến mắt.

OMGI Cô vừa rồi còn cảm thấy thương tiếc cho đại ma vương nữa chứ!

Thần kinh cô chắc bị loạn thần trí rồi.

Quả nhiên!

Đại Ma Vương dù bị bệnh vẫn là Đại Ma Vương!

Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng Dạ nhìn Lâm Quán Quán rồi hỏi cô, “cô tới đây làm gì?”

“Ngủ với…không không, ý của tôi là, mọi người nói có lẽ tôi sẽ trị được chứng mắt ngủ của anh. Mặc dù tôi nghĩ nó có chút không đúng lắm nhưng mọi người nói có thể thử.

Không cần phải miễn cưỡng bản thân Không, không có miễn cưỡng Một nụ cười thoáng qua rất nhanh, nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy được, chỉ cần không miễn cưỡng thì được.

Môi Lâm Quán Quán giật giật Vốn dĩ là cô giúp anh nhưng giờ sao cô cảm giác như thể là cô không chờ được vậy.

Chết tiệt!

Không chờ phản ứng của cô, Tiêu Lăng Dạ vỗ vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh mình.

“Đến đây!”