Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 361




Chương 361:

 

“Đừng nhúc nhích!”

 

“Anh…”

 

Tiêu Lăng Dạ từ từ nhắm hai mắt, hơi thở gấp rút nói chuyện đánh vào trên mặt cô, thanh âm thanh lãnh khó có được mang theo vài phần mềm nhẹ.

 

“Vết sẹo này… Thực sự rất thiêng liêng.”

 

“Nhớ lại xem! Đã từng có hai bào thai đứa nhỏ ở chỗ này, lúc bắt đầu chỉ là một hạt giống nho nhỏ, chậm rãi biến thành phôi thai, lại biến thành em bé, thật thần kỳ làm saol”

 

Kể từ khi biết Tâm Can cùng Duệ Duệ là song thai, trong lòng anh liền khó chịu.

 

Nếu bọn họ biết nhau sớm một chút, yêu nhau sớm một chút.

 

Có phải là anh cũng sẽ giống những người đàn ông khác, chứng kiến người yêu mang thai, sau đó cùng chờ mong thai ở trong bụng một chút lớn lên. Có thể cảm nhận được lần đầu tiên thai động, có thể ở cạnh quá trình thai nhi lớn lên, nâng niu chiếc bụng nhỏ… Cũng có thể dùng tâm tình sắp được lên chức ba đồng hành với cô.

 

Nhưng mà…

 

Những chuyện vợ chồng phải cùng nhau trải qua, anh lại bỏ lỡ.

 

*Quán Quán,cảm ơn em.”

 

“Ách?”

 

Lâm Quán Quán có chút không theo kịp suy nghĩ của anh.

 

“Cảm ơn em đã sinh Duệ Duệ cùng Tâm Can.”

 

.. Lâm Quán Quán ho nhẹ một tiếng: “Tiêu Lăng Dạ, không phải em đả kích anh. Khụ, nói thật, nếu bốn năm trước em biết trong bụng không phải là con của Tiêu Dục, em khẳng định sớm đã bỏ đứa bé rồi.”

 

Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ đột nhiên tối sầm.

 

Tay dừng trên bụng cũng trở nên cứng đờ.

 

“Khu… Bốn năm trước, em hôn mê từ từ tỉnh dậy mới biết chính mình đã sinh Duệ Duệ, em còn nghĩ tới việc sẽ đem đứa bé đến viện mồ côi.”

 

Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ đã không thể nhìn.

 

Lâm Quán Quán vỗ vỗ vai anh: “Tuy rằng lời nói thật có chút không xuôi tai, bất quá chúng ta vẫn phải tiếp nhận hiện thực.”

 

Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ hung hăng run rẩy một chút.

 

“Tại sao anh lại không nói gì?”

 

Anh còn có thể nói cái gì!

 

Anh cho rằng chính mình đã đủ lạnh lùng, đủ hiểu phong tình, không nghĩ tới người con gái này sẽ phá hư bầu không khí, so với anh cô chỉ có hơn chứ không kém.

 

Bực mình, Tiêu Lăng Dạ xuống giường.

 

Anh yên lặng đem chăn xốc lên, lộ ra hai cái đùi cô, xắn ống quần lên, mở ra Povidone, dùng tăm bông dính Povidone, xử lý vét thương cho cô.

 

Lâm Quán Quán chống tay, nhíu mày: “Anh tức giận à?”

 

“Không có!”

 

Còn nói không có!

 

Sắc mặt tối sằm vậy sao có thể không nhìn ra.

 

Cô an ủi anh: “Anh xem, không phải em không đem Duệ Duệ đi sao!”

 

“Hơn nữa em cũng không phá thai!”

 

Đầu gối đau xót, là Tiêu Lăng Dạ nắm tăm bông với Povidone tới vết thương rồi bôi lên, cô đau quá thẳng thừng kêu: “Tiêu Lăng Dạ, anh đang trả thủ em đấy àI”

 

Động tác anh đã tận lực nhẹ nhàng.

 

“Em ráng chịu một chút.”

 

“A, đau! Tiêu Lăng Dạ, rốt cuộc là anh vẫn là muốn cái mạng già của em à, chúng ta không nên làm vậy nha.”

 

“Im lặng!”

 

*A a a… em cầu xin anh, nều không anh cứ đưa thuốc đây, em tự mình sát trùng.”

 

Trán Tiêu Lăng Dạ toát mò hôi lạnh.

 

Căn bản anh chưa có làm qua loại chuyện này, lại sợ làm đau cô, trong lòng khẩn trương, động tác cũng có chút vụng về, cô càng kêu thảm thiết, anh càng khẩn trương, động tác cũng càng thêm không có nặng nhẹ.

 

Thật vất vả cho cô,anh lau sạch Povidone, lại dùng băng gạc đem che vết thương lại, Tiêu Lăng Dạ đã bớt toát mồ hôi.

 

Mà Lâm Quán Quán, đau sinh lý cộng thêm đầu gồi bị thương, cả người đều ïu xìu.

 

*Đi ngủ sớm một chút đi, anh đi tắm rửa.”

 

Lâm Quán Quán bắt lực gật đầu.