Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 32: Ruột thịt




Lâm Quán Quán vội vã đặt xe về nhà.

Cô vừa về đến nơi thì thấy xe của công ty dọn nhà đỗ ở cổng, họ đang chát đồ lên xe.

Trời đã tối, còn mưa phùn, Lâm Quán Quán thật sự không thể hiểu nỗi tại sao phải dọn nhà một cách gấp gáp như vậy.

Lâm Quán Quán vội vàng đi vào thang máy.

Cửa mở ra.

Người của công ty dọn đồ đang bận bịu vận chuyển đồ đạc, Tâm Can và Lâm Duệ đang ngồi trên sofa ở phòng khách, cậu bé đã thu dọn xong đồ của mình và nhét vào balo, balo đang được đặt bên cạnh chân của cậu bé.

Lúc cô đi vào hai đứa bé vẫn chưa phát hiện ra, hai đứa vẫn đang ngồi đung đưa chân sofa nói chuyện.

Không biết nói đến cái gì mà Tâm Can lấy balo xuống, mở balo lấy ra một cái hộp, ánh mắt lắp lánh đưa cho Lâm Duệ.

“Đây là cái gì?”

*Đồ mà Tâm Can cắt giữ.”

Chiếc hộp rất nặng, Lâm Duệ cầm chiếc hộp trên tay và phát hiện trên chiếc hộp có một chiếc khóa rất nhỏ, nhìn thấy vậy, Tâm Can lập tức tháo một mặt dây chuyền trên cổ ra và mở khóa bằng chìa khóa trên mặt dây, chiếc hộp được mở ra.

Chài!

Ánh sáng rực rỡ từ chiếc hộp tỏa ra làm Lâm Duệ cảm thấy chói mắt.

Cậu bé vội vàng cầm chiếc hộp lại gần hơn để xem, liền nghe thấy giọng nói đầy phần khích của Tâm Can, “Anh trai, anh trai đây là quà sinh nhật từ bé đến giờ của em, đây đều là chú em tìm cho em đấy, anh đừng nhìn chú hai em bình thường không đáng tin cậy nhưng tìm đồ thì chú hai là nhất luôn đó, những thứ này đều là chú hai tìm ở nước ngoài về cho em, anh em có thích không?”

Lâm Duệ xem tỉ mỉ hơn và phát hiện bên trong hộp chứa toàn kim cương lớn bé.

Cậu bé đã bị sốc.

Viên kim cương lớn có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu, viên nhỏ nhất có kích thước bằng móng tay nhỏ, càng khoa trương hơn là có một số viên kim cương có màu sắc vô cùng quý giá.

“Anh trai, anh thích không? Đây là thứ quý giá nhất của Tâm Can, Tâm Can đều không nỡ cho người khác xem. Nếu như anh thích thì em cho anh hết.”

Khóe miệng Lâm Duệ giật giật, cậu bé đóng hộp lại “cốp” một cái, “Em lại giở trò quỷ quái gì ở đây?”

“Không phải trò quỷ quái gì hết.” Tâm Cam chu miệng lên nói, “Tâm Can cho anh đồ quý giá nhất của Tâm Can, vậy thì có phải là anh nên chia sẻ dì với em không?”

Lâm Duệ, “….”

“Em vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ đó sao?”

“Tâm Can rất thích cô, Tâm Can sẽ không từ bỏ đâu.” Cô bé lắc đầu nguây nguậy, vừa quay đầu qua thì nhìn thấy Lâm Quán Quán đang mỉm cười đứng ở cửa, cô bé “a” lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến ôm lấy chân Lâm Quán Quán, gọi “Cô ơi.”

Lâm Quán Quán sợ cô bé ngã nên ôm cô bé lên.

Cô bé dựa vào vai Lâm Quán Quán, chăm chú hít hà hương thơm trên người Lâm Quán Quán như một chú cún con, sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô bé thỏa mãn nhắm mắt lại.

“Cô ơi! Tâm Can rất nhớ cô, bố của Tâm Can thật là xấu xa, Tâm Can thương lượng rất lâu bố Tâm Can mới đồng ý cho Tâm Can đến đây, huhu, mấy ngày nay Tâm Can rất nhớ cô và anh”

Lâm Quán Quán bắt lực nhìn cô bé, cảm thấy cô bé này quá khoa trương rồi.

Lúc này, Lâm Quán Quán vẫn không cảm thấy cô bé này chính là cô công chúa bé nhỏ trong lời đồn của tập đoàn Tiêu thị.

“Mommy, hôm nay chúng ta thật sự phải dọn đi sao?”

“Ừ.” Lâm Quán Quán ôm Tâm Can đến sofa, “Không nỡ rời đi sao?”

“Không có.” Lâm Duệ ngoan ngoãn dựa vào người Lâm Quán Quán, “Chỉ cần là ở cùng với mommy thì ở đâu cũng được.”

“Ngoan.”

Hai mẹ con họ vừa về nước chưa lâu, đồ đạc cũng không có gì nhiều, người của công ty dọn nhà nhanh chóng dọn hết đồ ra ngoài xe, cô đi vào phòng tự thu dọn đồ đạc cá nhân của mình trong vòng mười phút rồi lại đi ra.

“Đi thôi!”

Người của công ty dọn nhà chào hỏi cô một tiếng rồi rời đi để lại Lâm Quán Quán ngây ngốc nhìn theo.

Cô quên mắt không hỏi Tiêu Lãnh Dạ địa chỉ nhà mới.

Cô đứng im một hồi lâu.

“Mommy, chúng ta không đi sao?”

“Mommy không biết địa chỉ mới ở đâu.” Lâm Quán Quán khóc không ra nước mắt.

Cô không biết nhưng Tâm Can biết.

Tâm Can vừa đỉnh nói cho cô biết thì trong đầu cô bé nảy lên một sáng kiến, “Cô, nơi ở mới này là do người của bố con sắp xếp, chúng ta hỏi bố con là được mà.”

Nhưng cô không có cách liên lạc với Tiêu Lăng Dạ.

Lâm Quán Quán lập tức nhìn Tâm Can, Tâm Can sờ tay vào trong balo, lắc đầu nói: “Tuổi của Tâm Can còn nhỏ, bố không cho Tâm Can dùng điện thoại, nhưng mà Tâm Can biết số điện thoại của bó, hay là cô gọi điện thoại cho bố con hỏi đi.”

*….Được thôi!”

Cũng chỉ có thể làm vậy.

Lâm Quán Quán móc điện thoại ra, Tâm Can đọc một dãy só.

Tín hiệu nhanh chóng được kết nối, sau khi chào hỏi xong Lâm Quán Quán trực tiếp đi thẳng vào vần đề.

“Ông chủ, là thế này, người của công ty dọn nhà rời đi trước rồi mà tôi lại không biết chỗ ở mới, anh biết không?”

“Ừ.” Tiêu Lăng Dạ im lặng một lúc rồi nói, “Em add wechat của tôi, id wechat là số điện thoại của tôi, sau đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho em.”

Lâm Quán Quán nghĩ thầm, tại sao phải phiền phức như vậy, chỉ cần gửi địa chỉ qua tin nhắn trên điện thoại là được rồi mà.

Nhưng trên miệng lại nói, “….Ò.”

Cúp điện thoại, Lâm Quán Quán bắt đầu tìm id wechat của Tiêu Lăng Dạ, sau khi tìm được thì thấy nick wechat của Tiêu Lăng Dạ hiện ra với tên nick là tên thật của anh, avatar cũng là ảnh thật của anh.

Lâm Quán Quán, “….”

Đúng là một người không thú vị.

Cô nhắn vào nút kết bạn, gửi lời mời là Lâm Quán Quán, rất nhanh sau đó đối phương thông qua, sau đó gửi địa chị đến cho cô. Cô còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Lăng Dạ gửi đến một tin nhắn bằng giọng nói, cô ấn vào nút nghe, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Lăng Dạ vang lên.

“Tâm Can rất nhớ em, cứ để con bé ở chỗ em, tối tôi qua đón con bé.”

Lâm Quán Quán, “….”

Điều này có nghĩa là tối nay cô vẫn phải chạm mặt với ông chủ sao?

Ông chủ phân phó như vậy chẳng nhẽ cô lại nói “không” sao?!

Lâm Quán Quán đau khổ, không còn cách nào khác đành gửi câu trả lời, “Dạ được.”

Nhìn thấy cô và bố add wechat của nhau, trong lòng Tâm Can mừng thầm.

Ò.

Không hỗ danh là bố ruột của mình.

Rất đỉnh!

Cô bé vừa mới giúp bố của mình có được số điện thoại mà đã add luôn được wechat.

Đương nhiên, công lao lớn nhất vẫn thuộc về cô bé, cô bé chính là công thần đề giúp bố theo đuổi được cô xinh đẹp.

Không còn cách nào khác, ai bảo đó là bố ruột của cô.

Tâm Can đắc ý cười thầm trong lòng.

Lâm Duệ nhìn cô một cái, nụ cười trên mặt tắm lịm, “anh..”

Lâm Duệ khoanh tay lại, nhàn nhã đi đến bên cạnh Tâm Can nói nhỏ, “Lúc nãy….điện thoại trong balo của em rung một hồi.”

Tiểu Tâm Can: “…”