Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 308




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 308:

 

Tiêu Dục cắn răng, oán hận trừng mắt liếc cô một cái: “Cô đừng quá kiêu ngạo! Căn nhà này coi như là phí chia tay của tôi cho cô. Nhưng tôi nói cho cô biết về sau chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Về sau cô còn dám ở bắt luận trường hợp nào nhắc tới tên của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”

 

Lâm Vi đám ừ một tiếng rồi nói.

 

“Cửa bên kia, đi thong thả không tiễn.”

 

Tiêu Dục cắn răng rời đi.

 

Phía sau, Lâm Vi chậm rì rì nói thêm một câu: “Đúng rỒi, ngày mai buổi sáng 9 giờ, nhớ rõ tới đây cùng tôi đi làm thủ tục sang tên bất động sản!”

 

Tiêu Dục dừng chân.

 

“Nếu ngày mai buổi sáng 9 giờ tôi không nhìn thấy anh tới tôi đây đành phải tới công ty tìm anh.”

 

Công ty!

 

Hiện tại công ty cơ hồ bị truyền thông vây quanh, nếu cô ta đến.

 

Tiêu Dục xoay người “Lâm Vi, cô dám!”

 

“Anh thử xem tôi có dám hay không!”

 

Hai người đấu mắt với nhau đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu thoái nhượng.

 

Năm phút sau.

 

Chung quy là Tiêu Dục có nhiều cố ky, anh hít sâu một hơi, nuốt cục tức vào trong bụng: “Tôi đã biết, buổi sáng ngày mai tôi sẽ tới.”

 

Lúc này Lâm Vi mới cười khe khẽ thu hồi ánh mắt.

 

Cô đi đến bên người Tiêu Dục, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của anh: “Như vậy mới đúng, làm đàn ông vẫn là phải có chút phong độ.”

 

Tiêu Dục chán ghét tránh né sự đụng chạm của cô ta.

 

Ánh mắt Lâm Vi phát lạnh, cũng chưa nói cái gì.

 

Anh ta hiện tại một khắc cũng không muốn ở cùng một chỗ với Lâm Vi.

 

Tiêu Dục lao nhanh ra phòng khách, mở cửa ra về.

 

“A, vậy hẹn gặp anh ngày mai nhé.”

 

Tiêu Dục cũng không quay đầu.

 

Lâm Vi từ cánh cửa ló đầu ra, thấy Tiêu Dục đứng ở hành lang, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, buổi sáng ngày mai nhớ mang cho tôi bữa sáng, tôi đỡ phải xuống lầu mua, anh cũng biết tôi gần đây tương đối nghèo.”

 

Trong hành lang.

 

Thân hình Tiêu Dục cứng đờ một giây đồng hồ, dưới chân anh lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, anh không có đáp lại, lại giống như sau lưng có người đuổi theo đòi mạng, tốc độ xuống lầu càng nhanh.

 

Chờ bóng dáng anh ta biến mắt ở trong tầm mắt, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Vi mới dần dần cứng đờ, cuối cùng dần dần biến mắt không thấy.

 

Hơn 5 giờ, Lâm Quán Quán két thúc công việc.

 

Kết thúc công việc xong, cô đến Cảm Cung một chuyến.

 

Biệt thự đã lâu không có người ở, vườn rau xanh đều bị sương phủ vây kín khiến lá cây đều khô héo ngả màu vàng.

 

Mở cửa.

 

Trong phòng bịt kín một tầng bụi đất.

 

Lâm Quán Quán lên lầu, thu dọn một chút quần áo của mình, sau khi cô về nước cũng không mua thêm vài món quần áo, quần áo mùa thu cũng không có, cô tìm nửa ngày cũng tìm ra được vài món xếp vào túi.

 

Thu dọn xong xuôi lại đi mua thêm hai áo khoác, dạo dạo một chút liền thấy máy bộ quần áo mùa thu.

 

Quần áo mùa thu mới nhất thật đẹp.

 

Đặc biệt là thời trang trẻ em!

 

 

Cuối cùng…

 

Chờ Lâm Quán Quán đến lúc tính tiền, hai tay đã tràn đày bao lớn bao nhỏ!

 

Thời điểm trả tiền, Lâm Quán Quán một bên thịt đau một bên cảm khái.

 

“Nuôi dưỡng con gái nhỏ thật có cảm giác thành tựu mà.”

 

Ngẫm lại cô bé ăn mặc quần áo cô mua, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, cô liên cảm thây vô cùng vui vẻ.

 

Lúc quẹt thẻ, cô mới phát hiện trong bóp tiền có một thẻ đen.

 

Thấy vậy, cô sửng sốt một chút.

 

Đây là lúc cô mới vừa dọn đến Cẩm Cung không bao lâu, Tiêu Lăng Dạ cho cô cái này.

 

Nói anh ta không biết mua quần áo.

 

Nếu cô nhìn thấy quần áo thích hợp với Tâm Can, liền dùng này tiền trong này mua cho Tâm Can.

 

Nhưng cái này cô cũng chỉ dùng qua có một lần.