Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 300




Chương 300:

 

Nhưng mà bị anh ta nói trắng ra như vậy, Liễu Uyễển Lê vẫn cảm thấy trên mặt không ánh sáng, bà tức giận chỉ vào Cơ Dã Hỏa: “Con, con…”

 

“Mẹ! Loại chuyện lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta này, con không làm!”

 

Liễu Uyển Lê tức ngực: “Mày đúng là hỗn trướng, mày ở trong vòng giải trí mỗi một ngày đổi một bạn gái đúng không? Hiện tại mẹ chỉ kêu con đổi bạn gái thôi mà làm gì nói lời khó nghe như vậy chứ!”

 

Cơ Dã Hỏa nhíu mày: “Cái đó không giống nhau.”

 

“Con nói cho mẹ nghe một chút đi rốt cuộc là khác nhau chỗ nào?”

 

“Đầu tiên, mỗi lần con yêu đều phi thường nghiêm túc, thời điểm thích chính là thích, không thích liền chia tay, không tồn tại chuyện lừa gạt! Tiếp theo, con đổi bạn gái tuy tần suất cao, không đại biểu con lạm tình! Mỗi một lần luyến ái đều toàn tâm tòa ý! Muốn con đi lừa gạt tình cảm người ta. Xin lỗi, làm không được.”

 

SCOISi Cơ Dã Hỏa đánh gãy bà: “Dù sao, con tuyệt đối không làm loại chuyện này.”

 

Liễu Uyễển Lê tức đến ôm ngực, sắc mặt tái nhợt ngã trên sô pha.

 

Thấy thề.

 

Tiêu Dục hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: “Cậu có thể bớt tranh cãi một chút được không!”

 

Đối mặt với Tiêu Dục, thái độ Cơ Dã Hỏa liền phi thường ác liệt, anh trào phúng: “Anh thì là con trai ngoan rồi, vậy anh nghe lời mẹ đi xem mắt đi, nói tôi làm cái gì.”

 

“Tiêu Dận, cậu hôm nay ăn thuốc súng à, nói chuyện kiểu gì mà cộc căn vậy!”

 

Cơ Dã Hỏa cười lạnh.

 

Không có biện pháp!

 

Thất tình!

 

Mẹ nó, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, thời điểm nhận được điện thoại trong nhà anh đang ở quán bar uống rượu phát tiết cảm xúc, một hai ba phải bắt anh trở về.

 

Mẹ thì coi như xong đi.

 

Tiêu Dục, anh ta dựa vào cái gì?

 

Ÿ vào là anh ta là anh trai liền tới giáo huấn anh chuyên môn hướng họng súng trên người anh, anh không dỗi anh ta thì dỗi ai!

 

“Dù sao ý con cũng nói hết rồi. Nếu yêu cầu tiền, có thể hỗ trợ con sẽ hỗ trợ, cái khác thì bát lực.”

 

Tin tức trên video anh cũng đã nhìn thấy.

 

Nói thật.

 

Anh làm một người đàn ông còn cảm thấy đáng sợ. Một thân con gái một mình, ở khách sạn năm sao đều không thể bảo đảm an toàn cho mình, hơn nữa trên đường bị bảo vệ thấy toàn quá trình, bảo bệ đều không có đi báo cảnh sát.

 

Thực hiển nhiên.

 

Quản lý khách sạn quá thất bại.

 

Đừng nói là người khác, đổi thành anh, anh cũng sẽ cả đời tránh xa khách sạn này.

 

Cho nên anh không hiểu.

 

Quản lý nhà mình khách sạn xảy ra vấn đề, hiện tại không đi tìm mấu chót ván đề, sau đó đi giải quyết vấn đề, ngược lại bắt đầu tìm kiếm cứu viện bên người.

 

Loại cách này làm anh không thể gật bừa.

 

“Nếu cần tiền thì lúc nào cũng có thể kêu trợ lý gọi cho con, con đi trước.”

 

“Đứng lại!”

 

Bước chân Cơ Dã Hỏa dừng lại, anh bắt đắc dĩ quay đầu lại: “Mẹ, còn có việc gì sao?”

 

rong lòng Liễu Uyển Lê thầm hận.

 

Bà ta làm mẹ, đã ở trước mặt anh cúi đầu bán thảm như vậy, anh ta thế nhưng vẫn không chịu hỗ trợ!

 

Nếu giả vờ đáng thương vô dụng, bà đơn giản liền lạnh mặt.

 

Sắc mặt Liễu Uyển Lê lạnh lùng, trên mặt cũng không có thương tâm, cũng không có thống khổ, bà ngồi thẳng thân thể, sửa sang lại một chút trang phục, sau đó mặt không biểu cảm đứng lên.

 

Tốc độ biến sắc cực nhanh khiến người ta phải líu lưỡi.

 

Cơ Dã Hỏa nhún vai: “Mẹ, mẹ không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.”

 

Cái trán Liễu Uyển Lê hung hăng nỗi gân xanh.

 

*A Dận, con không muốn xem mắt, vậy mẹ cũng không ép buộc nữa.”

 

Ừm!

 

Sau đó thì sao.

 

Quả nhiên, Liễu Uyển Lê còn có lời sau, bà đi đến trước mặt Cơ Dã Hỏa: “Mẹ chỉ cần con giúp mẹ một chuyện trong khả năng là được.”

 

“Mẹ nói đi.”

 

Anh cũng không dám một ngụm đáp ứng, ai biết bà ta sẽ đưa ra cái yêu cầu gì.

 

*A Dận, nghe nói con vẫn luôn ở tại Cảm Cung?”

 

Cơ Dã Hỏa thưởng thức chìa khóa xe, trào phúng nói: “U!

 

Mẹ, con ở nơi đó ở đã bao nhiêu năm rồi, hoá ra là mẹ mới biết được.”

 

Liễu Uyển Lê nghẹn nghẹn.

 

Bà ta hít sâu một hơi, không so đo thái độ Cơ Dã Hỏa: “Mẹ nghe nói quan hệ giữa con và chú hai, chú ba cũng không tệ cũng hay qua lại với bên nhà chính đúng không?”

 

“Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn nói cái gì?”