Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 246




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 246: Ngáng đường em, là đáng chết Bùm!

Giống như một tiếng sắm, Lâm Vi bị đánh trúng ngay lập tức hồi phục từ trong tưởng tượng đẹp đẽ của cô ta.

Cô ta quay đầu lại một cách khó khăn.

Kinh hãi nhìn Tiêu Dục, giọng nói khô khốc, “Anh… vừa nói cái gì?”

Tiêu Dục cố định nhìn vào mắt cô ta, “Chúng ta chia tay bill “Tại sao?”

Lâm Vi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chực trào ra rót xuống, “Không! Em không tin, sao anh có thể chia tay với em, chắc là em nghe lầm rồi đúng không?”

Cô ta đột nhiên bám lên người Tiêu Dục, nửa quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy eo anh, “Anh A Dục, nói cho em biết là em nghe nhằm rồi đi, anh hãy nói cho em biết đi…”

“Em không nghe nhằm…”

“Không! Em không muốn nghe! “Lâm Vi gục xuống, bịt tai lại. “Em không muốn nghe! Không nghe!”

Tiêu Dục kiên quyết lấy tay cô ta đang che lỗ tai xuống.

“Anh A Dục, em cầu xin anh …” Cô ta ngửa đầu lên, đôi mắt run rẩy và kinh hoàng, “Xin đừng bỏ rơi em. Bây giờ em chỉ còn lại anh, nếu anh không cần em … nếu anh không cần em nữa, em phải làm sao, em phải làm saol “

Tiêu Dục không nói gì , mặc cho cô ta khóc.

Lâm Vi đau lòng khóc thảm nửa giờ.

Sau nửa giờ, cô ta nằm trên đầu gối của Tiêu Dục, chỉ có thể khóc nức nở.

“Em khóc xong chưa?”

Giọng Tiêu Dục vô cùng lạnh lùng.

“Anh A Dục…”

“Khóc xong rồi thì anh nói tiếp.” Tiêu Dục cúi đầu nhìn cô ta, “Vi Vi, anh đã cho em một cơ hội!”

Đầu óc Lâm Vi choáng váng.

Lại nhớ hai ngày trước trước buổi họp báo của Lâm Quán Quán, anh đến căn hộ của cô để tìm cô.

Hôm đó anh hỏi cô có phải cô đã lừa dối anh không, nếu cô thú nhận thì anh sẽ không trách vì mi tình 4 năm của họ.

Cô rất kiên quyết và nói không.

Anh A Dục đã cảnh báo cô vào ngày hôm đó, nói rằng nếu anh ấy phát hiện ra rằng cô nói dối anh ấy thêm một lần nữa, anh ấy sẽ không bao giờ dung thứ cho điều đó.

Lâm Vi không thể rơi nước mắt nữa.

“Em không …”

“Buổi họp báo của Lâm Quán Quán, anh đã xem Chương trình phát sóng trực tiếp.”

Lâm Vi đột nhiên im lặng.

Với đôi mắt sưng đỏ, cô ta buồn bã nhìn Tiêu Dục.

Lúc này, cô ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Hèn gì anh ấy không hỏi gì khi nhìn thấy cô, hèn gì anh không để tài xế của công ty chuyển nhà dỡ đồ của cô.

Thảo nào hôm nay anh lại dịu dàng với cô như vậy.

Hóa ra…

Hóa ra là để chia tay với cô.

Cuối cùng cô ta cũng nhận ra “Giây vừa rồi là thiên đường, giây tiếp theo là địa ngục”

“Anh A Dục … nghe em giải thích …”

“Không có gì để giải thích. Anh có mắt. Anh có thể nhìn rõ chuyện gì trong buổi họp báo. Vi Vi, không thể tin được là để hãm hại Quán Quán, em còn dám tự sát! “

Nghĩ đến vét đâm vào bụng ba năm trước, Tiêu Dục chỉ cảm tháy lạnh cả người.

Một nữ nhân!

” Anh nói em âm mưu … Em thừa nhận! Em âm mưu về chuyện của Lâm Quán Quán, nhưng tất cả là vì anh. Khi đó, chúng ta đã bên nhau được một năm, khi em hỏi khi nào anh với Lâm Quán Quán chia tay… anh thiếu quyết đoán , sợ làm tổn thương cô ta, chính là không thật sự: muốn chia tay với cô ta. “

Lâm Vi trở nên kích động hơn khi nói, “Em buộc phải không có lựa chọn nào khác! Lâm Quán Quán trông thật xinh đẹp, hai người mới là người yêu thích hợp, anh còn rất tốt với cô ta! Em là phụ nữ, em cần cảm giác an toàn…

anh có biết không, em khó chịu thế nào khi nhìn anh quan tâm đến cô ta mỗi ngày, nhìn anh đưa cô ta đi khám? “

Tiêu Dục có gắng ngắt lời cô ta.

“Đủ rồi!”

“Anh A Dục…”

“Em thật vô lý!” Tiêu Dục đột ngột đẩy cô ta ra, từ trên ghé sô pha “soạt” đứng dậy, sắc bén nói: “Tại sao anh lại dịu dàng và ân cần với cô ấy như vậy? Không phải là do em à! Nếu không phải em cho cô ấy uống thuốc, khiến cô ấy có thai… Nếu không phải vì sợ em bị liên lụy đến chuyện này, làm sao anh có thể thừa nhận đứa con trong bụng cô ấy là của anh? Chúng ta có lỗi với cô ấy trước, đến lúc bụng cô ấy to rồi, em bảo anh chia tay cô ấy như thế nào?

“Vậy thì anh đã từng nghĩ cho em chưa? Anh có biết em ghen như thế nào mỗi lần nhìn thấy anh ôm cô ta đi khám thai không? Hai người cứ như vợ chồng mới cưới vậy. Vợ mang thai, chồng đưa đi khám sản khoa … Anh không biết nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của anh như thế nào à?

Rõ ràng là hai chúng ta yêu nhau, vậy tại sao phải cho cô ta chen vào!”

“Vậy em có thể liều mạng với cô ấy sao?” Tiêu Dục tức giận “Lúc đó cô ấy đã mang thai được 8 tháng. Em có biết rằng nếu mạo hiểm như vậy thì em sẽ giết cô ấy không!”

“Em chỉ muốn giết cô ta! Cô ta đáng chết ! Ai bảo cô ta cướp anh của eml “

Tiêu Dục sửng sốt.

“Em điên rồi!”

“Em điên rôi, nhưng cho dù em có điên, em cũng là bị anh làm cho phát điên! Cô là cái quái gì vậy Lâm Quán Quán, tại sao lại cướp người yêu của tôi! Cô khốn kiếp! Khốn kiếp! “

Tiêu Dục hít một hơi.

Lâm Vi lúc này hai mắt đỏ rực, nhìn như bị điên, giống như: một nữ nhân điên vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.

“Lâm Vi … đây là bộ mặt thật của em đúng không? Cái gì hiền lành đức hạnh, cái gì trong sáng nhân hậu, cái gì hiểu chuyện … tất cả đều là do em ngụy trang. Và …em cho Lâm Quán Quán uống thuốc bốn năm trước Không phải chỉ là bốc đồng mà là tính toán trước, đúng không? “

” Phải! “

Lúc này, Lâm Vi mới không trốn tránh, hai mắt đỏ hoe,” Ai cho cô ta cản đường em, cô ta đáng chết. “

Tiêu Dục chỉ vào cô ta, không nói được lời nào.

Nữ nhân này …

thật khủng khiếp.

Và anh ta, không ngờ lại ở bên cô bốn năm.

Tiêu Dục chỉ cảm thấy cả người dựng hết cả tóc gáy.

Anh cũng nhớ đến đánh giá về Lâm Vi của những cư dân mạng đó.

Rông đẻ ra rông, phượng sinh ra phượng, con con chuột lại đi đào lỗ, quả nhiên không sai.

Tôn Hà Anh là một người phụ nữ có dã tâm, lớn lên dưới cách giáo dục biến thái của bà ta … Anh còn tin vào bản tính ngây thơ của cô ta?

Đây đúng là trò đùa lớn nhất thế kỷ!

“Anh A Dục … Em yêu anh rất nhiều, coi anh như nam thần, là tín ngưỡng của em … Giờ em không còn gì nữa, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em? Không, em không đồng ý, em tuyệt đối không đồng ý. “

Tiêu Dục cũng rất tàn nhẫn.

Biết rõ bộ mặt thật của Lâm Vi rồi, dù sao anh ta cũng không thể tiếp tục ở bên cô được.

“Em không đồng ý chia tay.”

“Không theo ý em được!”