Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 214




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 214: Xin lỗi và cảm ơn em

Vẻ mặt Tiêu Lăng Dạ tự nhiên xóa nhật ký cuộc gọi.

Động tác nước chảy mây trôi, tất cả chỉ trong một lần.

Nhìn Tiêu Diễn chuẩn bị rời đi, Tiêu Lăng Dạ đột nhiên ngăn lại: “Chờ đãi!”

“Anh trai.”

“Em đừng đi, chuyện này đề anh tự giải quyết!”

Tiêu Diễn âm thầm thay Tiêu Dục thắp một nén nhang.

Ẩn!

Rất tốt rất ưu tú.

Chọc giận anh trai còn khiến anh ấy tự ra tay, vậy thì chờ chết đi.

Chớ nhìn anh ấy đạm mạc như nước, trên thực tế là rất mang thù đấy.

A Dận có quan hệ không tệ với anh trai nhưng anh ta mới chỉ nói vài điều không tốt về cô ấy đã bị đưa đến nước M.

Kết quả của người không được chào đón như Tiêu Dục còn phải tồi tệ hơn nhiều.

Ai bảo anh ta không có mắt muốn đi đào góc tường của anh trai đâu.

Đáng đời!

Tiêu Lăng Dạ lây điện thoại di động ra, im lặng gọi cho ba.

“Bal”

“Sao vậy, bệnh viện có chuyện gì sao?”

“Không!”

Ông mới biết mình có cháu trai, chưa kịp nhận ra nhau.

Người ta đã muốn biến cháu trai của mình thành chắt!

Thật không thẻ chịu nồi!

Lão gia tử tử rồng lên: “Ý hắn ta là sao! Không phải Lâm Quán Quán đã nói với anh ta rồi sao hay là hắn ta chủ động chia tay với người khác? Bây giờ muốn quay lại sao?

Đứa cháu này không phải đã cầu hôn Lâm Vi rồi sao? Còn nghĩ để hai chị em chung chồng à!”

Càng quan trọng hơn là, hắn ta còn định đoạt người phụ nữ của chú hai của hắn!

Mẹ nó!

Ai đã cho hắn ta cái lá gan này vậy!

“Lăng Dạ, con không cần nể mặt ba, cứ dạy cho tên ngu xuẩn kia một bài học!”

Tiêu Lăng Dạ cúp điện thoại.

Bên cạnh.

Tiêu Diễn: “…”

Xảo quyệt!

Thủ đoạn của anh trai quá xảo quyệt.

Tuy rằng một nhà anh ta bị đuổi ra khỏi gia tộc nhưng dù sao ba anh ta cũng là ruột thịt của Lão gia tử tử, Lão gia tử tử lại luôn coi trọng tình cảm, hơn nữa hiện tại ông anh cả lại đang bệnh nặng. Lão gia tử tử từ lâu đã mềm lòng muốn gia đình ông ta quay lại.

Chỉ bị trở ngại mẹ anh nên mới chưa hành động.

Nhưng trong bí mật, ông vẫn vô cùng yêu thương Tiêu Dục cùng Tiêu Dận.

Và cuộc điện thoại này của anh trai đã loại bỏ hoàn toàn khả năng gia đình ông bác đó quay lại!

Mối hận nào không thể quên nhát?

Hận giết cha, đoạt vợ nha.

Tiêu Dục muốn đào góc tường của anh trai anh, tương lai anh trai đối phó với Tiêu Dục, ba cũng không thể nói giúp.

Tất cả đường lui của Tiêu Dục trực tiếp bị cắt đứt!

Tuyệt!

Đủ tuyệt!

Tiêu Diễn bội phục cúiđầu rạp xuống đất, yên lặng đối anh trai nhà mình giơ ngón tay cái lên.

“Anh, anh thật lợi hại!”

Cúp điện thoại, Tiêu Lăng Dạ trở lại sắc mặt lạnh lùng.

Nghe giọng điệu của Tiêu Dục, đây không phải là lần đầu tiên anh ta ngỏ lời muốn Lâm Quán Quán làm người yêu của mình!

Rất tốt!

Dám ngấp nghé mẹ của con anh.

Tiêu Lăng Dạ nheo mắt nguy hiểm.

Ở trong phòng.

Lâm Quán Quán không ngủ được.

Cô vừa mở mắt thì Tiêu Lăng Dạ đã mở cửa bước vào.

“Đánh thức em sao?”

Lâm Quán Quán rũ mắt xuống: “Không có!”

Cô từ trên giường ngồi dậy nhưng một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy ngực cô, nhìn tiểu nha đầu đang ngủ trong ngực cô, ánh mắt Lâm Quán Quán dịu đi.

Cô ấy xoay người sang một bên, tiểu nha đầu lập tức tại trong ngực cô tìm cái tư thế thoải mái, chảy chảy nước miếng ngủ càng sâu.

Đêm thu se lạnh.

Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đắp chăn cho con gái nhỏ.

Khi cô ngắng đầu nhìn Tiêu Lăng Dạ, ánh mắt cô lại lạnh đi từng tí từng tí.

Cả hai đều không nói lời nào.

Đây là một tình huống chưa từng xảy ra trước đây.

Tương tự.

Đây cũng là lần đầu tiên họ ở một mình với nhau sau khi biết sự thật.

“Quán Quán, anh xin lỗi!”

Lâm Quán Quán cứng người.

Cô ở đấy một mình, cô ấy vừa sinh con xong, không có việc làm không một xu dính túi, mang theo một đứa con sinh non tại nơi tha hương đất khách quê người.

Anh không dám tưởng tượng cô đã sống như thế nào khi lần đầu tiên đến nước M.

Và tất cả những điều này.

Tất cả đều do anh gây ra.

Anh chỉ có thể hạ quyết tâm rằng cả đời này anh sẽ trả lại những gì anh nợ cho mẹ con họ gấp đôi.

Lâm Quán Quán nằm quay lưng về phía Tiêu Lăng Dạ.

Năm đó!

Cô đang mang thai được tám tháng, sau khi biết sự thật, cô ấy đã căm ghét người đó đến chết.

Cô nghĩ anh ta đã hủy hoại cuộc đời cô.

Nhưng theo thời gian, người cô ghét hơn cả là Lâm Vi và Tiêu Dục.

Bởi vì, chỉ cần Lâm Vi có suy nghĩ hại cô thì cho dù không phải “ngưu lang” này cũng còn có cái khác.

Với cô lúc đó, không thể nào phá thai được.

Càng thậm chí hơn.

Khi biết được ba của Duệ Duệ là Tiêu Lăng Dạ. Phản ứng đầu tiên của cô chính là thở phào nhẹ nhõm.

Ý nghĩ nảy ra trong lòng cô chính là: Hóa ra là … May mắn thay đó là anh!

Cô cảm ơn vì ba ruột của Duệ Duệ là anh mà không phải Lưu Minh, người đã khiến cô ngay lập tức cảm thấy buồn nôn!

May mắn thay, may mắn thay.

Cô không thể quên được sự kinh hãi khi Duệ Duệ của cô biến mắt, cô nghĩ rằng tất cả những chuyện này là do mẹ anh làm. Cô liền không nhịn được giận chó đánh mèo anh!

Đêm càng tối.

Tiêu Lăng Dạ tắt đèn trong phòng, chỉ bật một ngọn đèn mờ trên bàn đầu giường.

Tiếng bước chân dừng ở sau lưng nhưng Lâm Quán Quán không quay đầu lại.

Cũng không biết qua bao lâu.

Tiếng bước chân xa dần.

Anh sẽ ngủ trong phòng khác.

Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một lúc lâu sau, cô không nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng khác.

Lâm Quán Quán không khỏi trở mình.

Cô nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ nằm trên sô pha trong phòng, anh tay dài chân dài, ghế sô pha căn bản là chứa không nổi anh, anh cởi áo vest khoác lên người, chỉ mặc một áo sơ mi trắng, cứ như vậy nằm một đống ở đó, lộ ra mười phần đáng thương.

Anh vốn là nhắm mắt lại, vừa nghe thấy thanh âm Lâm Quán Quán trở mình liền mở mắt.

“Muộn rồi, ngủ đi!”

Bóng đêm như nước.

Vào lúc này, buổi tối mùa thu, ánh trăng treo trên cao, mang theo một luồng khí lạnh.

Lâm Quán Quán mắp máy, nhịn không được.