Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 167




Chương 167: Mùi vị của hạnh phúc

Lâm Quán Quán đau đầu. “Tối nay con cố ý vào phòng mẹ ngủ, chỉ để nói với mẹ chuyện này sao?”

“Vâng!”

Cậu bé đã tỉnh rồi từ trên giường đứng lên, ôm cổ Lâm Quán Quán, ủy. khuất nói: “Duệ Duệ muốn có bai”

Lâm Quán Quán càng đau đầu hơn.

Mẹ nó!

Một sinh vật như balà muốn liền có thể xuất hiện sao?

Cô đi đâu biến ra cho cậu bé một người ba bây giờ.

“Mẹ, con sẽ cho mẹ xem một thứ.”

“Hmml”

Cậu bé leo xuống giường chạy “bạch bạch” về phòng, một lúc sau cậu bé lại chạy trở lại, trên tay cầm một tờ giấy bí ân.

“Cái gì vậy?”

“Mẹ ơi, xem này!”

Đó là một mảnh giấy mỹ thuật với những bông hoa vẽ bằng bút chì của cậu bé. Trên bức tranh thể hiện trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc. Có ba người ngồi trên bãi

 

 

 

Chương t65cMh|y‡pbệ liegh BBẾGmà bỏ quảng cáo cỏ, hướng vẽ là sau bóng lưng, hai người lớn ngồi bên trái và người kia ngồi bên phải và một cậu bé ngồi ở giữa.

Ba người tay trong tay hướng về sông núi như đang thưởng ngoạn cảnh đẹp, bức tranh thật ấm áp.

Vẽ cực kì đẹp đẽ, mặc dù là bóng lưng nhưng có thể nhìn ra đây là vẽ ai.

Cô ấy được vẽ ở ngoài cùng bên phải.

Cô mặc một chiếc áo phông trắng với mái tóc xoăn buông xõa qua vai. Ở giữa là Duệ Duệ, mặc bộ đồ liền quần denim và áo phông hoạt hình. Người đàn ông ngoài cùng bên trái là một thân áo sơ mi trắng, xốc xếch toái phát, lưng thẳng tắp nhìn xem dáng vẻ rất có tinh thần. í Lâm Quán Quán trừng lớn mắt: “Duệ Duệ, đây là bức | tranh của con sao? Đẹp quá!”ị Lâm Quán Quán cầm bức tranh nhìn yêu thích không – buông tay.

Ừm!

Cô vậy mà không biết rằng tranh của Duệ Duệ lại đẹp như vậy!

Lâm Duệ: “…”

Đây là trọng điểm sao!

Cậu bébò lên giường, bắt đắc dĩ nói: “Vâng, là con vẽ!”

*Bảo bối nhà ta thật tuyệt vời!”

Lâm Quán ôm lấy cậu bé hung hăng hôn lên khuôn mặt của cậu một cái, khuôn mặt nhỏ bé của Duệ Duệ bị nụ hôn làm cho biến dạng, cậu che mặt lau nước miếng trên mặt.

“Mẹ, đây là con và Tâm Can hôm nay lên lớp ngày đầu tiên, cô giáo cho vẽ người trong gia đình.”

Lâm Quán Quán gật đầu.

Cô đã nhìn ra.

Cô vuốt ve người đàn ông trong ảnh, hóa ra đây là hình ảnh người ba trong tâm trí Duệ Duệ.

Bắt quá …

Sao càng ngày càng thấy quen.

Kiểu tóc đó!

Tắm lưng kia!

Tắm lưng thẳng tắp và hai đôi chân thon dài trông như thế nào … giống Tiêu Lăng Dạ đến vậy Lâm Quán Quán sửng sốt.

Sẽ không phải.

Cùng Tiêu Lăng Dạ ở chung thời gian dài, Duệ Duệ đã lầy hình tượng của anh làm thấy ba ba đó chứ?

Lâm Quán Quán dự một chút, thăm dò tính hỏi thăm: “Duệ Duệ, con muốn người cha như thế nào?”

“Ừm, có thể đối xử tốt với mẹ và Duệ Duệ. Có thẻ để Duệ Duệ cưỡi trên vai ngắm cảnh, cũng có thể tham gia buổi họp phụ huynh của Duệ Duệ, lúc rảnh rỗi có thể đưa Duệ Duệ đi vườn thú công viên giải trí… “

“Con không phải không thích đi công viên giải trí, vườn thú sao, bảo chỉ có những đứa trẻ ngây thơ mới đến những nơi đó à?”

“Duệ Duệ muốn đi cùng ba.”

Xem ra thật muốn có một người ba.

Ý tưởng đồng ý với Tiêu Lăng Dạ của Lâm Quán Quán đã .

tăng vọt như bão tố lên 90%.

ñMG ƠI; “Mẹ sẽ cố gắng tìm cho con.”

Cậu bé lúc này mới vừa lòng thỏa ý.

“Được rồi, được rồi, muộn rồi, tranh thủ thời gian đi ngủ, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi học.”

“Vâng ạ!”

Cậu bé ngoan ngoãn nằm trên giường, Lâm Quán Quán đắp chăn bông “Ngủ đi.”

“Ưm!”

Lâm Duệ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

ƯỨm!

Chú Tiêu, cháu chỉ có thể giúp chú được như vậy thôi, phần còn lại chú tự mình nghĩ cách giải quyết đi!

Mỗi sáng sớm.

Lâm Quán Quán theo thói quen dậy sớm, mới sáu giờ cô đã dậy, chậm rãi về sau trời mới bắt đầu hừng đông một chút, sắc trời lúc sáu giờ còn tối tăm mờ mịt.

Khi cô tỉnh dậy, cậu bé vẫn còn đang ngủ say, Lâm Quán Quán nhẹ nhàng bước ra khỏi giường và sau khi rửa mặt cô đi xuống nhà.

Lâu rồi cô không nấu đồ ăn sáng cho Duệ Duệ, may mà : trong tủ lạnh có đủ thứ, Lâm Quán Quán băm thịt nấu mì, | làm mì hoành thánh cho cậu bé.

Ngay sau khi gói hoành thánh, cậu bé từ trên lầu bước | xuống.

“Chào mẹ buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!” Lâm Quán Quán quấn tạp dề “Mau rửa mặt sạch sẽ, sau đó xuống lầu ăn cơm, gọi điện thoại cho Tâm Can, hỏi Tâm Can có muốn qua nhà ăn sáng không.”

“Vâng!”

Cậu bé chậm rãi đi rửa mặt, sau đó thay xong quần áo xuống lầu gọi điện thoại cho Tâm Can, chưa đến hai phút, Tâm Can đầu tóc lộn xộn một trận gió giống như vọt tới phòng khách.

“Tâm Can, mau đi ăn sáng đi.”

“ÒI Đến rồi đến rồi!”

Tâm Can vội vàng chạy tới và thấy món mì hoành thánh thì rất vui vẻ: “Dì Quán Quán, đây là cô tự mình làm sao?”

“Ừm, Tâm Can ăn nhiều một chút.”

“Hmml”

Tâm Can vui vẻ nheo mắt.

Chài Quá hạnh phúc!

Hôm nay, dì Quán Quán ở nhà và còn bé còn có thể ăn hoành thánh do dì Quán Quán làm.

Ôil Khi nhận được cuộc gọi, baba và chú hai ghen tị chết đi được.

Tâm Can lấy thìa gắp một viên hoành thánh đưa lên miệng.

“Cần thận nóng!”

*Ừm… ngon quá.”

Tâm Can bỏng nhe răng nhéch miệng nhưng không chịu phun ra, đảo qua quay lại trong miệng, cuối cùng không nóng lắm mới nuốt hoành thánh xuống.

“Ngon quá.”

Duệ Duệ hất cằm lên đắc thắng, “Mẹ anh làm đương nhiên ngon rồi.”

“Ưm, ngon hơn nhiều so với những đầu bếp ở nhà em nấu.”

“Khoa trương!”

Lâm Quán Quán cởi tạp dề và tự bưng một bát. Cô ngồi xuống ghế ăn cười nói: “Mấy đứa này chỉ giỏi vuốt mông ngựa thôi.” [ “Không có, dì Quán Quán nấu hoàn toàn chính xác thực ăn ngon mài”

“Đầu bếp nhà cháu là đầu bếp mà người chú thứ hai cháu – đào ra từ một khách sạn bảy sao đấy.”

“Không, không giống!”

Lâm Quán Quán hứng thú cười hỏi: “Nó khác chỗ nào?”

Như thế hỏi khó cô bé.

Tâm Can tạm dừng.

Cô bé nghiêng đầu và nghĩ: “Ừm … cơm do dì Quán Quán nấu có hương vị mà đầu bếp của cháu không thể làm được.”

Lâm Quán ném thử một miếng mì hoành thánh.

Nó không chỉ là hoành thánh bình thường thôi sao? Cô làm sao không ăn ra hương vị đặc biệt gì?

Cô nghi ngờ hỏi: “Hương vị gì vậy?”

” Hương vị của hạnh phúc!”

Hưu.

Một thần tình yêu với mũi tên bắn trúng trái tim của cô ấy.

Lâm Quán Quán tim đập thình thịch.

Cô ôm chặt ngực mình, dở khóc dở cười. í Má ơil Cô thế mà bị một cô bé làm cho xúc động như vậy!

Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt ngào, cô bé nhỏ nhắn là bị thua thiệt nêu không sao có thể trưởng thành như vậy.

“Dì Quán Quán!”

“Hả?”

“Di nấu ăn, Tâm Can ăn bao nhiêu cũng không ngán!”

Lâm Quán Quán thấy cô bé nhanh chóng ăn xong một bát nhỏ, đặt một bát khác lên trước mặt cô bé: “Vậy thì sau này Tâm Can thường xuyên đến nhà dì ăn cơm đi.”

Tâm Can đặt đũa xuống, nặng nề thở dài.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô gái nhỏ ngẳắng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Quán Quán rồi thì thầm: “Nếu dì Quán Quán là mẹ của cháu thì tốt rồi.”