Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 160




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 160: Anh ta không muốn đối mặt sao

Ánh mắt Lâm Vi vẫn một mực rơi trên người Tiêu Dục.

Lại thấy anh nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán, cô ta nắm chặt tay.

Tại sao?

Lâm Quán Quán đã mang thai một đứa con, hiện tại còn chân đứng hai thuyền!

Tại sao A Dục vẫn không chịu từ bỏ cô ấy?

Vì cô ấy đã trở nên xinh đẹp sao?

Sống mũi cô chua chua, trái tim cảm thấy đau đớn kịch liệt.

“Anh A Dục!”

“Ừmt Tiêu Dục nhanh chóng thu lại ánh mắt và vươn tay nắm chặt lấy tay Lâm Vi. “Em đã thu dọn đồ đạc chưa?”

“Vâng!” Lâm Vi đã quen ngụy trang, nhanh chóng giả bộ không có việc gì, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được rồi!”

Khách sạn Quân Hoàng.

Tiêu Dục trực tiếp bao hết toàn bộ tầng một của khách sạn, đại sảnh tầng một đã được nhân viên trang bị cho dáng vẻ của một bữa tiệc.

Lối vào là một tháp sâm panh khổng lồ.

Đèn chùm pha lê trong sảnh sáng rực rỡ, gần giống như cảnh tượng trên thảm đỏ.

Món tráng miệng!

Buffet hải sản!

Đây cũng không phải là hải sản tự chọn thông thường, mỗi con tôm dài bằng chiếc đũa và những con cua cũng là loại cua hoàng đế!

Các loại món thịt tươi mới!

Nhiều loại trái cây nhập khẩu!

Vi từ lúc mới quen, hiểu nhau và yêu nhau trên sân khấu. Cùng với lời kể của anh ta, hình ảnh ngọt ngào của hai người sẽ xuất hiện trên màn hình lớn phía sau.

Đôi mắt cảm động của Lâm Ví đỏ lên, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết, khí chất tươi mát thoát trần, ngửa đầu, hạnh phúc nhìn xem Tiêu Dục: “Anh A Dục, cảm ơn anh đã chuẩn bị điều này cho eml”

“Cô gái ngốc nghếch, em có thể hạnh phúc là được rồi.”

Mọi người hét lên.

“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

Lâm Vi ngượng ngùng núp trong vòng tay của Tiêu Dục, Tiêu Dục ôm mặt cô và trực tiếp trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp.

Đám đông hò reo không thôi.

Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!

Lâm Quán Quán đang cầm một chiếc đĩa trắng và tìm kiếm món mình thích ăn, thêm một đĩa sò điệp và trốn trong góc ghé sofa để nhâm nhi đồ ăn.

Ừm!

Đừng nói!

Tiêu Dục không phải là người tốt gì nhưng tìm đến đầu bếp còn rất đáng tin cậy, cái sò biển này xử lý một chút mùi tanh đều không có, mà chất thịt tươi non nhiều chất lỏng, ăn một miếng đều là cảm giác hưởng thụ.

Lâm Quán Quán đã ăn mắy đĩa liên tiếp.

Cô ấy vừa ăn vừa trò chuyện với Tiêu Lăng Dạ trên ‘WeChat.

Không có biện pháp mà!

Chị gái đã chuyển khỏi Cẩm Cung. Duệ Duệ chỉ có điện thoại dạng đồng hồ. Bên này thì quá ồn không thể gọi điện thoại. Tâm Can thì không có điện thoại di động. Nếu cô muốn biết tình hình của hai đứa trẻ, chỉ có thể hỏi Tiêu Lăng Dạ vàTiêu Diễn.

Tắt nhiên, cô ấy đã hỏi Tiêu Diễn trước, két quả Tiêu Diễn ở thời khắc mắu chốt lại như xe bị tuột xích nói bản thân ở’ công ty tăng ca.

Lâm Quán Quán đành phải liên hệ với Tiêu Lăng Dạ.

“Tiêu Lăng DạI Tiêu Lăng Dạ! Duệ Duệ và Tâm Can tan học rồi đúng không?”

‘WeChat nhanh chóng trả lời “ml”

Lâm Quán Quán “…”

Quá qua loa đi!

Lâm Quán Quán vội vã nhắn một loạt văn bản dài: “Ngày đầu tiên đi học bọn chúng có quen không? Hôm nay em còn không dám tắt điện thoại di động. Kết quả là hai đứa nhỏ cũng không liên lạc với em, cô giáo dạy học cũng vậy… Em lo lắng muốn chết rồi, anh có hỏi qua cô giáo chưa, hai đứa nhỏ ở trường thế nào rồi. Tâm Can có khóc không, Duệ Duệ có nói chuyện với máy bạn nhỏ cùng lớp không? Cả hai đều có thói quen ngủ trưa, ở trường ngủ có ngon không? Tâm Can rất kén ăn, ăn cơm trường có quen không?”

Lúc này!

Biệt thự số một ở Cám Cung.

Tiêu Lăng Dạ nhìn đoạn tin nhắn dài mà Lâm Quán Quán gửi tới, ném thẳng điện thoại về phía trước mặt hai đứa nhỏ: “Hai đứa nói xem phải trả lời thế nào!”

Tâm Can lo lắng nhìn nhìn ngón tay.

Duệ Duệ nhíu mày.

Nhìn kỹ lại, bộ dáng hai đứa nhỏ này nhìn có chút chật vật, Duệ Duệ tóc tai có chút lộn xộn, quần áo cũng có chút xóc xếch. Tâm Can lại khoa trương hơn,trên váy đi học tất cả đều dính đầy vụn cỏ, váy cũng rách ra một đường.

Tâm Can chu môi: “Hay là … Ăn ngay nói thật?”

“Không được!”

Lâm Duệ là người phản đối đầu tiên.

“À ừ, anh…”

Tai Lâm Duệ đỏ rực.

Ăn ngay nói thật!

Quả thực thật mát thể diện!

Cậu bé đâu biết rằng máy đứa nhóc ở trường lại nhiệt tình đến thế. Máy cô bé nhét đầy máy cái đồ ăn ngon vào chiếc cặp đi học của cậu khiến máy anh chàng mập mạp trong lớp bất mãn. Tên nhóc mập đó đến khiêu khích cậu. Tâm Can vì bảo vệ cậu bé mà đánh nhau với tên mập đó!

Sau đó …

Tâm Can đã đánh bại tên mập mạp một cách rất vinh quang, tên mập bị đánh chảy máu mũi, lúc được đưa đến phòng y tế còn oa oa khóc lớn.

Ban đầu cậu bé nói đi học sẽ bảo vệ Tâm Can, nhưng cuối cùng lại được Tâm Can bảo vệ.

Cái này hơi tổn hại bản lĩnh đàn ông của cậu bé.

Lâm Duệ cứng cỗ nói: “Dù sao cũng không được phép nói với mẹ!”

Trong mắt Tiêu Lăng Dạ lóe lên một cái, thu lại điện thoại: “Để cho chú nói dối mẹ cháu sao?”

Hai mắt cậu bé lóe sáng gật đầu.

“Không được!”

Đầu của cậu bé tiu nghỉu xuống!

“Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể.”

Đầu cậu bé khẽ động, lập tức liền đoán được anh muốn làm gì, cậu hừ nhẹ một tiếng quay đầu chỗ khác:“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”

“Chú gọi đây là đôi bên cùng có lợi!”

Cậu bé nghiền răng.

Tiêu Lăng Dạ bình tĩnh nhìn cậu: “Không quan trọng, cùng lắm sau khi mẹ cháu biết sẽ để Tâm Can bảo vệ cháu!”

Không được!

Dù sao cậu bé cũng là anh trai!

Cậu không cần mặt mũi sao!

Cậu bé khẽ cắn môi quyết tâm, xòe bàn tay ra: “Thành giao!”

Tiêu Lăng Dạ trịnh trọng cùng cậu vỗ tay!

Tâm Can bối rối nhìn Tiêu Lăng Dạ, sau đó nhìn Lâm Duệ, cô bé mê mang gãi gãi đầu: “Chú, anh trai, hai người đang nói cái gì vậy?”

“Bí mật!”

Hai người trăm miệng một lời.

Lâm Duệ sững sờ rồi lập tức đỏ mặt tía tai quay sang chỗ khác.

Hừ!

Đừng nghĩ rằng cậu cùng anh hợp tác có nghĩa là cho anh là ba của cậu!

Còn lâu!

Ngay cả khi cậu bé đồng ý hỗ trợ anh công phá trái tim của mẹ khiến Tiêu Lăng Dạ trở thành bạn trai của mẹ!

Nhưng khoảng cách trở thành ba tương lai của cậu còn xa lắm!

Hừm!

Theo đuổi mẹ lâu như vậy mà còn chưa khiến mẹ gật đầu!

Thật là ngu ngốc!

Xem ra vẫn là cần cậu bé ra tay nha.

Lâm Duệ từ trên ghế sô pha đứng lên, vỗ vỗ tro bụi không tôn tại trên thân, lưng thăng tắp, căm nâng lên như tiêu công tử cao quý, cậu bé tùy ý phất phát tay.

“Được rồi, hãy xem cháu đây!”