Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1103




Chương 1103:

 

Vừa định nói anh hai câu, Tiêu Diễn bên cạnh nhỏ giọng nói với hai người “Anh trai, tiểu Quán Quán! Lạc Tấn Hoa lại đi đến bên này!”

 

Lâm Quán Quán chuyển mắt.

 

Nhìn thấy Lạc Tấn Hoa đã đi đến trước mặt cô cùng Tiêu Lăng Dạ.

 

Lần này, chỉ có một minh ông, không có Lạc thái thái cùng Lạc Niệm Niệm, ông bưng một ly rượu vang đỏ, chậm rãi đi tới, không hề chớp mắt nhìn cô?

 

Giống như đang xem cô là ai!

 

Lâm Quán Quán có chút hoang mang.

 

Cô vừa định mở miệng nói cái gì, trước mắt đột nhiên toát ra một cái bóng, là Tiêu Lăng Dạ bước một bước che trước mặt cô.

 

Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, cô giật nhẹ tay áo Tiêu Lăng Dạ: “Tiêu Lăng Dạ, anh làm gì vậy?”

 

“Ông ta vì em mà tới.”

 

Ngữ khí có chút ám trầm.

 

Mẹ nó!

 

Loại dấm này mà cũng ăn!

 

Lâm Quán Quán tức giận trợn trắng mắt, cô tiến lên một bước, từ sau lưng anh đi ra, thấy ánh mắt anh rất không tán đồng, cô không nhịn được lại lần nữa trợn trắng mắt: “Tiêu Lăng Dạ trong đầu anh suy nghĩ lung tung cái gì vậy. Lạc tiên sinh là chính nhân quân tử, hơn nữa cũng đã 60 tuổi, vợ con đều ở đây chẳng lẽ ông ấy còn coi trọng em sao?”

 

Tiêu Lăng Dạ nhấp môi, lạnh giọng nói: “Em mới gặp ông ấy một lần, sao biết ông ấy là chính nhân quân tử.”

 

Lâm Quán Quán: “Trực giác!

 

Mắt thấy Lạc Tấn Hoa đi tới, Lâm Quán Quán đẩy anh ra, cho anh một cái ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh không cần xằng bậy.

 

Mày Tiêu Lăng Dạ nhíu chặt.

 

“Lạc tiên sinh!”

 

“Tiêu thái thái khách khí.”

 

Mấy người khách sáo hàn huyên vài câu.

 

Lạc Tấn Hoa lại không có ý rời đi. Lâm Quán Quán có chút ngạc nhiên.

 

Dù sao Lạc Tấn Hoa là chủ nhân tiệc tối hôm nay, dù Tiêu Lăng Dạ là khách quý cũng không có khả năng dùng toàn bộ thời gian ở đây nha.

 

Hơn nữa bọn họ cũng không thân, đơn giản hàn huyên một chút liền không còn gì để nói, không khí có chút xấu hổ.

 

Sau một lúc lâu.

 

Lạc Tấn Hoa rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Tiêu thái thái, xin mạo muội hỏi một câu, tên của cô là gì?”

 

Khụ!

 

Lâm Quán Quán xấu hổ sờ sờ cái mũi.

 

Cô còn tưởng rằng sau khi “Uyển Phi Truyện” được chiếu, gương mặt của cô đều được mọi người biết đến. Được thôi, coi như cô tự mình đa tình.

 

Cô lễ phép vươn tay, mỉm cười tự giới thiệu với Lạc Tấn Hoa.

 

“Lạc tiên sinh, tôi tên Lâm Quán Quán!”

 

Tiêu Lăng Dạ cùng Tiêu Diễn liếc nhau.

 

Trách không được Lạc Tấn Hoa nhìn thấy Lâm Quán Quán liền phản ứng lớn như vậy, hẳn là nhìn Quán Quán lớn lên giống mẹ của cô.

 

Con ngươi Tiêu Lăng Dạ hơi hơi buông lỏng.

 

“Lạc tiên sinh biết mẹ tôi thật sao?” Lâm Quán Quán sửng sốt: “Nhưng trước nay không nghe mẹ tôi nhắc qua ông.”

 

Sắc mặt Lạc Tấn Hoa có chút phức tạp: “Tôi đã rời Vân Thành rất nhiều năm, bà ấy không có nhắc tới tôi cũng bình thường, khi còn nhỏ chúng ta là hàng xóm của nhau, tôi chẳng những biết mẹ cô, còn biết luôn bà ngoại ông ngoại của cô, chỉ là sau nàytốt nghiệp đại học đi kinh thành, lúc ấy thông tin không có hiện đại như bây giờ, sau mấy lần dọn nhà liền không liên lạc với nhau nữa.”

 

Lâm Quán Quán nhướng mày.