Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1039




Chuong 1039:

 

“Má ơi! Tiểu Quán Quán đã làm đại minh tinh, thôn chúng ta thế nhưng lại có đại minh tinh!”

 

Biết được Lâm Quán Quán chính là tiểu Quán Quán trưởng thành từ thôn bọn họ, các cụ già tức khắc trở nên kích động, ánh mắt nhìn Lâm Quán Quán cũng nóng rát, rất có loại cảm giác vinh dự.

 

Có người còn khoa trương hơn thậm chí bắt đầu mở di động, muốn chụp ảnh chung với Lâm Quán Quán.

 

Làm cho Lâm Quán Quán dở khóc dở cười.

 

“Đi đi đi! Loạn cái gì mà loạn! Tiểu Quán Quán đã nhiều năm không đã trở lại, các người đừng có dọa con bé chạy mất!” Chu đại nương cười mắng một tiếng, lúc này mới lôi kéo tay Lâm Quán Quán, thân thiết nói, nói trong chốc lát đột nhiên nhìn thấy người đàn ông phía sau Lâm Quán Quán, Chu đại nương kinh hô một tiếng: “Mẹ ơi! Cậu này lớn lên thật phô trương! Còn có hai đứa nhỏ nữa, hai đứa nhỏ cũng như nước trong veo, đấu gác tựa như đứa trẻ trong tranh ngày tết vậy!

 

Quán Quán ở, bọn họ đều là ai vậy?”

 

Lần này Tiêu Lăng Dạ nghe hiểu.

 

Anh nhướng mày không có tự giới thiệu, chỉ dùng một đôi con ngươi u ám bình tĩnh nhìn Lâm Quán Quán, phảng phất đang chờ xem cô giới thiệu như thế nào.

 

khi em còn nhỏ, đại nương cùng đại cha chăm sóc nhà em không ít, mặc kệ có cái gì ăn ngon đều chia cho em và chị gái một phần.”

 

Tiêu Lăng Dạ hiểu rõ, gật gật đầu với Chu đại nương, nể tinh Lâm Quán Quán hô một câu: “Đại nương!”

 

“Tốt tốt tốt! Thật tốt!

 

Lâm Quán Quán lại lôi kéo Tâm Can cùng Duệ Duệ: “Đại nương, đây là hai đứa nhỏ của cháu và anh ấy, bọn chúng là long phượng thai! Cậu bé tên Duệ Duệ, cô bé tên Tâm Can!

 

Duệ Duệ, Tâm Can, mau gọi bà Chu đi.”

 

“Cháu chào bà Chu!”

 

“Cháu chào bà Chu!”

 

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất lễ phép cùng chào hỏi Chu đại nương, Chu đại nương cười không khép miệng được: “Tốt tốt tốt! Quán Quán, cháu thật là có phúc khí, thế mà lại sinh được một đôi long phượng thai phô trương thế này, chòng cháu cũng lớn lên anh tuấn như vậy, thật sự là quá tốt! Ai nha! Đứng lâu như vậy, quên mất đón các người về nhà ngòi một chút! Mau cùng đại nương về nhà ngồi chơi đi!”

 

Lâm Quán Quán cũng không biết nên đi nơi nào, nghe thấy Chu đại nương nói, lập tức gật đầu.

 

“Vâng!

 

Chu đại nương mời xong mới thấy hối hận.

 

Rốt cuộc, ai cũng có thể thấy, Lâm Quán Quán hiện tại phát đạt lại còn làm đại minh tinh bà tùy tiện mời Lâm Quán Quán đi nhà của bà cũng không biết Lâm Quán Quán có cảm thấy bà đường đột quá không.

 

Đang hối hận thì nghe được Lâm Quán Quán sảng khoái nói “Vâng”.

 

Chu đại nương lập tức mặt mày hớn hở, lôi kéo Lâm tay Quán Quán: “Tốt tốt tốt, mau cùng đại nương về nhà! Đại cha của cháu vừa hay cũng đang ở nhà đâu, nếu ông ấy nhìn thấy cháu trở về, khẳng định cao hứng muốn chết. Năm đó Lâm Đại Phúc xấu xa bị buộc bất đắc dĩ mới đón cháu cùng Lâm Duyệt trở về, ông ấy còn sợ cậu ta sẽ ngược đãi hai chị em bọn cháu, chúng ta còn định đi đến thành phố thăm các cháu nhưng hai vợ chồng chúng ta đời này đều chưa đi xa nhà ngay cả huyện thành cũng chưa đi qua, đừng nói là thành phố lớn. Thôi không nói nữa mau về nhà nhìn đại cha cháu một cái.”

 

“Được!”

 

Chu đại nương tạm biệt mấy người bạn già mang theo một nhà bốn người Lâm Quán Quán về nhà.

 

Thôn Lâm gia thay đổi rất nhiều.

 

Nhưng chỗ ở Chu đại nương cũng không có thay đổi, bà vẫn còn ở nhà cũ.

 

Dọc theo đường đi, Chu đại nương đều nói cho Lâm Quán Quán nghe những sự thay đổi trong mấy năm qua của thôn Lâm gia, Lâm Quán Quán cũng cẩn thận nghe ngẫu nhiên sẽ trả lời hai ba câu, đoàn người rất mau liền tới thôn.

 

Chu đại nương nói: “Mấy năm nay, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công, điều kiện trong thôn cũng tốt hơn một chút, cho nên đều dời nhà gần cửa thôn, cửa thôn có đường nhựa tiện hơn trong thôn một chút. Hơn nữa trong thôn cũng có nhiều cậu con trai tới tuổi lấy vợ, hiện tại mấy đứa con gái cũng không giống như chúng ta hồi xưa, không muốn cưới người không có nhà. Cho nên hiện tại trong thôn gia đình nào có con trai đến tuổi lấy vợ đều cắn răng xây nhà, chờ cưới vợ đấy.”

 

“Anh Lâm đâu rồi? Anh ấy kết hôn rồi sao?”

 

Anh Lâm?

 

Tiêu Lăng Dạ nheo mắt lại, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh thanh mai trúc mã vô tư, lông mày của anh lập tức gắt gao nhíu chặt lại.