Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 1014




Chương 1014:

 

Anh vẫy tay với Lâm Quán Quán: “Lại đây!”

 

“Nga!”

 

Lâm Quán Quán ngoan ngoãn đi tới. “Ngồi xuống!”

 

Lâm Quán Quán ngôi xuông mép giường, cô sợ lộ hàng, giữ góc váy: “Anh muốn làm gì?”

 

Tiêu Lăng Dạ nhấc chân cô lên, đặt chân lên đầu gối anh, sau đó… Giống như có phép thuật, từ phía sau lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc sáng long lanh.

 

“Oa! Thật là đẹp!”

 

“Đừng nhúc nhích!”

 

Anh ấy sẽ không phải mang giày cho cô chứ?

 

Ngay sau đó, suy đoán của Lâm Quán Quán đã được xác thực, một tay Tiêu Lăng Dạ nắm lấy mắt cá chân của cô, tay kia cầm giày cao gót nhọn, xỏ vào chân cô.

 

Lâm Quán Quán một tay ôm mặt, vẻ mặt đầy hạnh phúc nhìn Tiêu Lăng Dạ, hưởng thụ anh phục vụ.

 

“Tiêu Lảng Dạ…”

 

“Chuyện gì?”

 

“Anh có thấy khung cảnh này của chúng ta rất quen thuộc không?” Lâm Quán Quán cười toe toét: “Trông giống như hoàng tử và lọ lem trong truyện cổ tích vậy? Hừm … Hoàng tử tìm thấy cô bé lọ lem và cũng mang cho cô giày pha lê thế này.

 

“Không giống!”

 

“A?”

 

Tiêu Lăng Dạ xỏ một chiếc giày khác cho cô, khóe miệng cong lên, trêu ghẹo nói: “Tính cách cô bé lọ lem không có hung dữ như em!”

 

Hung dữ?

 

Sắc mặt Lâm Quán Quán tối sầm lại, vừa rồi có chút cảm động giờ lập tức ném tới Trảo Oa quốc!

 

Cô đá chân phản đối: “Tiêu Lảng Dạ!

 

Tiêu Lăng Dạ đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô, anh nâng chân cô lên, thành kính ấn lên mu bàn chân cô một nụ hôn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Hung dữ hay không không quan trọng … Em như thế nào anh đều thích!”

 

Đây là muốn khen phải chê trước sao!

 

Lâm Quán Quán dở khóc dở cười.

 

Nhưng… Cô thừa nhận cô vẫn rất thích Tiêu Lăng Dạ như thế này.

 

Thân thể anh ấy tàn tật, một hai ba phải chen lên xe, ngồi trên xe lăn giống như Tiêu Lăng Dạ!

 

Vì thế!

 

Tống Liên Thành đành phải tạm thời sai người đưa tới một chiếc xe phòng sang trọng, lúc này mới chở đủ tất cả mọi người.

 

Một xe chứa tất cả mọi người.

 

Người hưng phấn nhát chính là Tâm Can.

 

Gan cô bé quả thực rất lớn, ngày hôm qua bị bắt cóc, hôm nay cô bé đã quên hết mọi chuyện, ngồi trên ghế sô pha của xe phòng, hưng phấn khoa tay múa chân: “A a a! Ba với mẹ cuối cùng cũng tu thành chính quả!

 

Từ hôm nay trở đi, mẹ chính là mẹ hợp pháp của Tâm Can trên pháp luật! Anh trai cũng là anh trai hợp pháp của Tâm Can trên pháp luật! Ha ha, con hạnh phúc quá!”

 

Tâm trạng Tiêu Lăng Dạ rất thoải mái, lấy trong túi ra một viên kẹo đường đưa cho Tâm Can.

 

“Waooo. Hôm nay tâm trạng của ba rất tốt phải không, bình thường ba đâu có cho Tâm Can ăn đồ ngọt đâu?”

 

“Hôm nay ngoại lệ!

 

“Oa! Ba thật tốt bụng!

 

Tâm Can nhét hết viên kẹo vào trong miệng, sau đó vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra: “Còn nữa không ạ?”

 

Tiêu Lăng Dạ lại đưa cho cô bé một cái khác.