Đang im lặng, điện thoại Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên vang lên.
Ghé mắt nhìn màn hình, là Sa Chức Tĩnh gọi điện thoại tới, anh nhận máy “Đêm nay về nhà một chút, ông nội bây giờ đang ở bệnh viện!”
“Được, con biết.”
Lạc Dịch Bắc giật mình, bữa tối cũng chưa ăn xong, liền đứng dậy đi.
Phương Trì Hạ không nghĩ là trùng hợp như vậy, nhẹ thở phào.
Nhìn anh đang đổi giày, cô biết rõ còn cố hỏi “Muốn đi ra ngoài sao?
Lạc Dịch Bắc nhìn thấy bộ dạng này của cô, thấy anh muốn đi, cô vui mừng vậy sao?
Liếc mắt nhìn cô, anh nói “Thay đồ, cùng đi!”
Phương Trì Hạ giật mình, vừa mới thanh tỉnh, thoáng cái lại cứng nhắc.
Anh không muốn cô tốt có phải không?
“Anh đang đợi em đây.” Lạc Dịch Bắc thúc giục một câu.
Phương Trì Hạ không tuy không tình nguyện nhưng vẫn đi qua bên anh.
Hai người thay giày xong, đi ra ngoài, vội vã đến bệnh viện.
Thân thể Lạc Ân Kỳ cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là huyết áp cao, lần này nằm viện là do tim bị đau thắt.
Hai người đến bệnh viện, Lạc Dich Bắc lo lắng, bỏ qua Phương Trì Hạ trực tiếp đi vào.
Phương Trì Hạ đi đến ngoài cửa phòng liền dừng lại, không đi theo vào.
Cô không muốn đi vào, thận phận của cô cũng không tiện đi vào.
Phương Trì Hạ đứng rất gần cửa phòng nên có thể nghe rõ ràng âm thanh của Lạc Dịch Bắc và Sa Chức Tĩnh hỏi tình hình của Lạc Ân Kỳ, cùng với tiếng ho khan thỉnh thoảng vang lên.
Ông nội hình như còn có chút cảm mạo, âm thanh kia nghe rất khó chịu, sợ đến cả phổi.
Phương Trì Ha không biết bao giờ Lạc Dich Bắc mới đi ra ngoài, đứng ngoài cửa ngây ngốc một láy, thừa dịp đợi Lạc Dịch Bắc rời đi một chút.
Khi trở về mua mấy món đồ, hỏi hộ lí phòng để người nhà bệnh nhân nấu đồ, lúc đi ra đem theo một ly trà xinh đẹp, lúc đến cửa phòng, Lạc Dịch Bắc vừa vặn đi ra, hình như là muốn tìm cô.
“Cái này cho anh!”Phương Trì Hạ đưa đồ trong tay cho anh.
“Đây là cái gì?” Lạc Dịch Bắc liếc mắt nhìn một cái, nhíu mày lại.
“Đối với tình huống của ông có thể sẽ có tác dụng.” Phương Trì Hạ giải thích.
Lạc Dịch Bắc sững sỡ, nhìn cô chằm chằm, nghĩ đến lời của cô trước khi kết hôn, khóe môi anh tràn đầy châm chọc “ Sao? Hiện tại học cách thu mua lòng người sao?”
Phương Trì Hạ vốn chỉ có lòng tốt không nghĩ tới đổi lấy một câu như vậy.
Măt cương cứng lại nhưng cũng không trách anh.
“Anh nói không sai, em quản quá nhiều rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa a!” Nói xong liền muốn đổ ly đi để rửa.
Nhưng mà vừa có động tác, lại bị Lạc Dịch Bắc ngừng lại.
“Cũng đã làm, anh thay ông nội nhận lấy.” Khẽ nói một câu, lấy đồ trong tay quay người đi vào phòng bệnh.
Phương Trì Hạ pha là Trà lài Lạc Thần, thêm chút bưởi, giúp hạ huyết áp lại bớt ho.
Lạc Dịch Băc đi vào, lúc đi ra đã là mấy giờ sau
Phương Trì Hạ đợi ở bên ngoài đến độ muốn ngủ.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô một cái, ngoài ý muốn nói “Ông nội rất thích, nói ngày nào cũng muốn uống.”
Phương Trì Hạ ‘…”