Tập đoàn Dung Hi International đối với bên ngoài vẫn luôn là một sự tồn tại huyền thoại, giám đốc điều hành hiện nay là Lạc Dịch Bắc, nghiệp vụ chủ yếu là thiết kế đồ trang sức.
Trước đây ba của Lạc Dịch Bắc, hay còn gọi là Lạc nhị thiếu Lạc Hi Thần, lúc tiếp quản cơ hồ đã làm lũng đoạn thị trường trang sức ở châu Á và châu Âu.
Mấy năm gần đây, sau khi Lạc Dịch Bắc tiếp quản, thế phát triển của Dung Hi International lại càng như chẻ tre, thậm chí mở rộng sang một số lĩnh vực doanh nghiệp khác.
Dung Hi có hai cái huyền thoại, một là Lạc Hi Thần, còn lại chính là giám đốc điều hành hiện nay —— Lạc Dịch Bắc.
Nguyên nhân khiến Dung Hi làm ngoại giới sùng kính mà sinh ra sợ hãi, một là bởi vì tài lực hùng hậu, còn lý do còn lại, đó chính là bởi vì bối cảnh cường đại không rõ trắng đen!
Ở thành phố C, người Lạc gia cho dù đi ngang, đi dọc cũng không có ai dám ngăn cản.
Nhắc tới Lạc gia, cơ hồ là mỗi người nhìn thấy thôi đã thấy sợ, càng miễn bàn đến chuyện trêu chọc.
Ầm ĩ một hồi lâu ngoài cửa, ấy vậy mà khi âm thanh “Lạc thiếu” vừa vang lên, mọi thứ liền trở nên yên tĩnh, lúc sau, rốt cuộc không có nửa điểm thanh âm nữa.
Phương Trì Hạ cách một cánh cửa nên không nghe rõ mấy người bên ngoài thảo luận chuyện về Lạc Dịch Bắc, cô lại còn có chút buồn bực vì không nghe thấy tiếng của mấy người đó.
Khi chưa xác định được người bên ngoài đã rời đi hay chưa, cô vẫn không dám tùy tiện đi ra.
Người cô gắt gao chống vào cánh cửa, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặt lạnh trong phòng, cô thử thuyết phục anh, “Anh xem, anh cũng nghe rồi đấy, bên ngoài có người đang tìm tôi. Lúc này nếu tôi đi ra ngoài, nhất định sẽ bị nuốt đến xương cốt cũng không còn, anh để tôi ngồi trong này chờ một lát cũng không có mất mát gì, không phải sao?"
Giọng điệu của cô rất đáng thương, đôi mắt bất an lấp lánh như nai con, khuôn mặt rất đỏ, giống như đang kiềm chế thứ gì đó, da thịt cũng nhiễm một tầng hồng nhạt mê người.
Dược tính vẫn còn đang quậy phá trong cơ thể Phương Trì Hạ, cô không giữ được lâu, nếu lúc này bị anh ném ra ngoài, cô không dám tưởng tượng chờ đợi mình sẽ là hậu quả thế nào.
Phương Trì Hạ bày ra vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn anh, ánh mắt lại đảo quanh khắp phòng.
Cô thoáng nhìn qua ban công cách đó không xa, từ từ dịch bước đi tới.
Dù sao cũng không còn đường lui, cô nghĩ, nếu tên này một hai muốn đuổi cô ra ngoài, vậy cô sẽ nhảy qua cửa sổ, cũng không để cho Phương Vinh thực hiện được ý đồ.
Bất động thanh sắc quan sát nét mặt của anh, Phương Trì Hạ lần nữa thử khuyên bảo, “Chỉ cần để tôi chờ đám người kia rời khỏi là được rồi, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh làm bất cứ chuyện gì, cứ coi như tôi không tồn tại đi, có được không?”
Cô đã nói uyển chuyển đến vậy rồi, không đề cập tới đàn ông, cho dù là phụ nữ khi gặp tình huống này cũng sẽ sinh lòng thương hại.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này từ đầu đến cuối đều bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có.
Môi mỏng mở ra, trả lời cô, vẫn là ba chữ đơn giản như trước, “Đi ra ngoài!”
Thanh âm so với lúc trước tựa hồ còn nhiều thêm sự tức giận.
Thật vô nhân tính!
Hi vọng cuối cùng của Phương Trì Hạ đã bị lời nói của anh dập nát, tầm mắt cô chuyển hướng về phía cửa sổ bên cạnh.
Xem ra chỉ còn cách này!
Khoảng cách từ ban công tầng trệt nơi cô đứng xuống dưới lầu cỡ bảy tám mét, nếu cô may mắn, hẳn là sẽ không bị thương nặng.
Tay cô nắm chặt lan can, Phương Trì Hạ chần chừ một chút, một lần nữa khơi dậy dũng khí.
Bảy tám mét không tính là rất cao, nếu lúc cô rơi xuống có thể bắt lấy thứ gì đó trên ban công để làm giảm tốc độ của mình, hoặc khi rơi xuống đất có vật nào đó chống đỡ, cô có thể sẽ giảm bớt được mức độ gây thương tích…