Phương Trì Hạ đã quen với việc gâ sự của Tô Thụy, biểu cảm trên mặt đều không lay động, "Cô Tô Thụy, nói chuyện phải nghĩ đến chứng cứ."
Tô Thụy vừa bị cô kích động, nhất thời nóng đầu lại chỉ trích một câu, "Không phải cô cũng không có chứng cứ sao?"
Phương Trì Hạ biết cô ta không việc gì gây sự, vốn không quan tâm quá nhiều, mà là bình thản chuyển mắt nhìn trên người mọi người đang có mặt.
Dây chuyền đang đặt đàng hoàng nhất định sẽ không tự biến mất, điều này cho thấy nhất định là đã bị ai lấy mất.
Nhưng mà, khách tối nay hoặc là thành viên hoàng tộc, hoặc là quý tộc, ai sẽ làm ra chuyện này chứ?
Buổi tiệc quan trọng như vậy, trực tiếp khám xét nhất định là không được.
Trực tiếp xét rồi, há chẳng phải đồng nghĩa đắc tội hết với tất cả thành viên hoàng tộc của các nước?
Vị nữ hoàng kia chắc cũng suy nghĩ đến điều này, cho nên vẫn chưa lựa chọn hành động thế nào.
Phương Trì Hạ bình thản nhìn chằm chằm xung quanh một lúc, đang suy nghĩ, một con Spaniel vô cùng xinh đẹp đột nhiên lắc lư thân người đi qua.
Nó dường như là vật cưng của vị nữ hoàng kia, không nhìn cô lấy một cái, bước đi nghênh ngang, đầu cũng đã sắp ngẩng lên trời.
Nó rõ ràng đặc biệt thân thiết với nữ hoàng An Kỳ, vừa đi đến, ánh mắt đều không nhìn sang chỗ bà ta, thì đã tìm đúng ngay đến bà, đầu dựa sang cọ vào bà.
Phương Trì Hạ bình thản nhìn cảnh này, đi vài bước đến cạnh An Kỳ, ra hiệu với bà ta một chút, lịch sự nói, "Phu nhân, tôi nghĩ tôi có thể giúp bà tìm lại đồ đã mất."
Nữ hoàng An Kỳ vừa nghe, gương mặt đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt nhìn cô có hơi khó hiểu.
Lạc Dịch Bắc chỉ giả vờ ung dung nhìn cô, vốn không ngăn cản.
An Kỳ thấy anh không nói chuyện, cũng không nói gì, "Cảm ơn."
"Phu nhân có thể rời khỏi trước một lát không." Phương Trì Hạ cong lưng kéo Spaniel ở bên cạnh bà ta lại, lại nói.
An Kỳ không biết cô chuẩn bị làm gì, nhưng vẫn phối hợp làm theo.
Trên người bà ta có một hương thơm dai dẳng, không biết là mùi vị gì, lúc đi ra, thì ngay cả gió ở bên cạnh lướt qua, đều mang theo mùi hương đó.
Phương Trì Hạ bình thản dõi mắt theo bóng dáng của bà ta rời đi, nghiêng đầu sang, ánh mắt chuyển sang người chỉnh đèn có mặt ở đó, không biết đã thì thầm to nhỏ vài câu gì với đối phương, hiện trường trước đó còn nhộn nhịp, đột nhiên trong chốc lát chìm vào bóng đêm.
"Đang làm gì vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Có hoạt động gì đặc biệt sao?"
Trong đám người, tiếng xì xào ở khắp nơi vang lên, âm lượng đều không phải rất lớn, có lẽ để giữ thân phận.
"Các vị, mọi người xin đừng sốt ruột, chỉ là ánh đèn xảy ra một chút vấn đề, lập tức sẽ xong ngay." Trong sự hỗn loạn, không biết ai đã giải thích một câu.
Hiện trường trong chốc lát lại im lặng trở lại, chỉ để lại tiếng kêu nho nhỏ của con Spaniel vừa nãy, cùng với tiếng chạy khắp nơi.
Nó dường như đang tìm chủ nhân, trong bóng tối ở đây chạy bừa đụng bừa, sau cùng không biết đã cắn phải váy của ai.
Cùng lúc đó ánh đèn, phụt 1 tiếng, đều đã bắt đầu sáng lên.
Ánh mắt của Phương Trì Hạ nhìn theo chuyển động của con Spaniel kia, sau cùng dừng lại ở chiếc váy trên người cô gái bị nó ngậm lại.
Một cô gái trong bộ dáng người hầu, trên tay đang bê đĩa, trông ra chắc là người phục vụ ở đây.
"Đưa cô ấy đi gặp nữ hoàng đi!" Phương Trì Hạ nghiêng đầu nói với quân tự vệ có mặt ở đây một câu, vài tên đàn ông đi về phía trước, mang cô hầu dường như còn có chút luống cuống đi.
Lạc Dịch Bắc bình thản nhìn cảnh này, khóe môi cong lên đẹp đẽ.
Phản ứng thật nhanh nhạy.