"Tôi ở trong xe chờ anh". Phương Trì Hạ xoay người rời đi.
Cô đi rất thong thả, lúc đi, ánh mắt nhiều lần nhịn không được liếc nhìn hướng Tô Thiên.
Cô không phải không chú ý, cô chỉ là không muốn can thiệp những chuyện này của Lạc Dịch Bắc.
Trước kia anh và Tô Nhiễm quen nhau là sự thật, chuyện anh và Tô Nhiễm, Phương Trì Hạ không muốn can thiệp là vì cô tin tưởng anh sẽ cân nhắc tới mình, trong lòng của anh có một thanh chừng mực, anh biết nên làm như thế nào.
Đây là tín nhiệm của Phương Trì Hạ dành cho anh.
Thế nhưng, nếu như anh cân nhắc không được...
Phương Trì Hạ ngồi trên xe, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm một cành hoa trong tay, "Răng rắc" một chút bẻ gẫy, nhẹ nhàng ném cành cây vào bụi hoa bên cạnh.
Nếu như anh cân nhắc không được, cô sẽ không cần anh mở miệng, bốn năm dứt khoát rời đi, quỹ đạo cuộc sống của hai người lần nữa trở thành đường thẳng song song không giao nhau.
Trong nhà ăn, Lạc Dịch Bắc sau khi đi qua trực tiếp ngồi ở phía đối diện Tô Thiên.
"Nghe Nhiễm Nhiễm nói con cũng ở gần đây, vừa vặn nghiệp vụ nhà chúng ta cũng cần thường xuyên đi tới nơi này, cho nên ông liền tới ngay, không quấy rầy đến con chứ”. Tô Thiên để cho nhân viên phục vụ pha trà xanh Trung Quốc, rót cho anh một ly, lại rót cho mình một ly.
"Ông nội Tô sao lại nói như vậy?". Lạc Dịch Bắc bưng trà nhấp nhẹ, âm thầm phỏng đoán trong lời nói của ông có bao nhiêu phần là thật.
Thật sự khéo léo như vậy?
Tối hôm qua Hạ Hạ tới đây, đêm nay ông liền tới đây?
Lạc Dịch Bắc là người thông minh, rất nhiều chuyện, cho dù hai bên trưởng bối không làm rõ, kỳ thật anh cũng nhìn ra được.
Tô Thiên từ khi anh còn bé đã rất thích anh, coi anh giống như người trong tầm mắt mình, mỗi lần nhìn anh cũng giống như ông vợ chọn cháu rể, rất tinh nhuệ.
"Dịch Bắc, anh muốn gọi món gì không? Em giúp anh gọi”. Tô Nhiễm ở trước mặt Tô Thiên rất nhu thuận, ôn nhu hiền thục lại săn sóc.
Châm trà, lại làm ngược lại cho nguòi kia, một bộ dáng cháu gái ngoan ngoãn.
"Không cần, tối nay anh còn có việc muốn ra ngoài”. Lạc Dịch Bắc bưng trà xanh trong tay mấp miệng, nhàn nhạt cự tuyệt.
Ánh mắt chuyển hướng sang Tô Thiên, thình lình lại thêm một câu: "Ông nộ vừa xuống máy bay, hẳn là mệt mỏi rồi đúng không? Chọn được căn phòng nào chưa? Con đi giúp ông chọn, đêm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt một chút, cũng đừng ở nhà hàng quá lâu, phía dưới gió lạnh”.
Anh, bộ dáng nghe rất quan tâm Tô Thiên, trên thực tế là kiếm kiếm cớ để mình rời đi.
Lý do này làm cho Tô Thiên không thể nào phản bác.
Tô Thiên sững sờ một hồi lâu, nhàn nhạt kéo khóe miệng: "Dịch Bắc, nếu như đêm nay không có chuyện quan trọng, hãy trò chuyện với ông nội đi, ông nội không mệt!".
"Chuyện đặt phòng để em làm cũng được mà". Tô Nhiễm đứng lên, thừa cơ rời đi.
Lạc Dịch Bắc bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống.
Bên ngoài trên xe, Phương Trì Hạ cầm điện thoại luôn bất động thanh sắc đếm thầm thời gian Lạc Dịch Bắc ở sảnh ăn.
Đã nửa giờ.
Ánh mắt cứng ngắc nghiêng đi, cô bất động thanh sắc liếc mắt nhìn hướng trong nhà ăn.
Lạc Dịch Bắc vẫn còn nói chuyện phiếm với Tô Thiên, Tô Nhiễm ngồi ở bên cạnh anh, ba người cũng không biết nói cái gì, Tô Nhiễm luôn cười, Tô Thiên cũng đang cười.
Hình ảnh ba người ở cùng nhau rất hài hòa, nghiễm nhiên giống như người một nhà.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn, ánh mắt thất thần.
Lạc Dịch Bắc còn ngồi ở bên trong, thử mấy lần kiếm cớ rời đi, không thể giải vây được, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn ra bên ngoài.
Không muốn để cho Phương Trì Hạ đợi quá lâu, anh cũng lười khách sáo với Tô Thiên nữa. lúc bốn mươi phút, thẳng thắng đứng người lên.
"Xin lỗi, ông nội Tô, con còn có chút chuyện, đêm nay phải rời đi, ngày mai lại tụ họp!".