Phương Trì Hạ nhìn lắc chân kia thật lâu, thiếu chút nữa thì đeo lên, hiện tại đột nhiên nghe hắn nói như vậy, đầu trống rỗng vài giây, cả người cứng đờ.
Lạc Dịch Bắc vẫn đang bận rộn, ở trê người cô, kéo quần áo cô cô, kéo không ra trực tiếp xe luôn.
Anh hình như đang ghét bỏ cô không chuyên tâm, động tác rất thô lỗ.
Phương Trì Hạ vẫn đang xoắn xuýt chuyện kia.
Không tặng cho cô vậy anh tặng cho ai?
Phương Trì Hạ vẫn cho là đó là quà tặng cho cô, hiện tại đột nhiên như vậy khiến cho lòng cô có chút thất vọng.
Tâm trạng sa sút, tất nhiên cũng không có tâm tình phối hợp với anh.
Mà tính cách của Lạc Dịch Bắc, cô càng không chuyên tâm, anh càng giày vò hung ác.
Vì vậy, kết quả một buổi tối, Phương Trì Hạ bị anh giày vò đến mệt rã rời, Lạc Dịch Bắc còn lưu lại trên người cô rất nhiều ấn kí.
Hai người làm chuyện này ít khi kịch liệt như vậy, tình huống bình thường đều là Phương Trì Hạ giống như sợ mì vắt, tùy ý hắn khi dễ, chà xát nhào nặn.
Ngày hôm sau Lạc Dịch Bắc nhìn mấy cái ấn kí bắt mắt trên người mình từ trong gương, khóe môi nhịn không được cười cười.
Anh cảm thấy tối hôm qua cô rất thú vị, đối với mấy ấn kí này cũng không có ý muốn che lấp, tùy ý khoác một áo khoác, sau đó liền không để ý đến.
Phương Trì Hạ vẫn không nghĩ được hán muốn tặng quà cho ai, sáng hôm sau khi đứng dậy vẫn còn xoắn xuýt chuyện này.
Sáng nay cô không yên lòng, khi chuẩn bị bữa sáng liền nêm muối vào cháo gần nữa hộp.
Lạc Dịch Bắc dựa vào cửa nhìn cô thế này, cười không nói.
Bữa sáng làm xong, khi cô đi qua người anh, hắn đột nhiên nói một câu “Tôi hôm qua anh chưa thỏa mãn em sao, nhìn em rất mất mát!”
Phương Trì Hạ bị lời anh nói sặc một chút, liếc nhìn anh, bưng đồ ăn ra sảnh.
Lạc Dịch Bắc theo cô đi qua, kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh nướng ăn, lại nhìn không được nhìn qua cô.
Phương Trì Hạ đang cúi đầu dùng bữa sáng cũng không nói.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô, kết hợp với bộ dáng của cô ngày hôm qua đột nhiên phản ứng lại.
“Ngày mai anh sẽ đi Bắc Ireland lại.” Cũng không nói chuyện quà tặng, anh thình lình nói.
“Ừ.” Phương Trì Hạ phản ứng với hắn một tiếng, giọng điệu rất nhạt.
Như vậy thôi?
Lạc Dịch Bắc không ngờ cô lại phản ứng bình thản như vậy.
“Muốn đi với ah không?” Anh mời cô đi.
“Không, vài ngày nữa chuẩn bị có cuộc thi.” Phương Trì Hạ trực tiếp cự tuyệt.
“Đem đi đi, anh giúp em học bù.” Lạc Dịch Bắc tiếp tục giựt dây.
“Đây là đang cổ xúy sinh viên tốt cúp học sao?” Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên, nhìn hắn xem thường.
Lạc Dịch Bắc trong lòng lãnh ngạo nghĩ, anh chịu dạy cho cô đã là một vinh hạnh, chỉ một tiết học đã bằng cô ở trường mấy năm!
Nhưng mà không muốn kích thích Phương Trì Hạ phản nghịch, hắn không nói nhũng lời này, nhưng lời nói lại càng ghê gớm hơi –
Khóe môi nhếch lên, anh nhàn nhạt châm chọc “Em cúp học còn ít sao?”
Một câu liền chắn ngang Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ thiếu khóa xác thực rất nhiều, phải đi làm, còn thường xuyên cùng anh đi công tác, cô căn bản không có thời gian quay về trường học.
Nhiều khi toàn bộ đều là cô tự học, dựa vào đầu thông minh của mình, bù vào những buổi không thể lên lớp học, hơn nữa vẫn được ưu tú như cũ.