"Anh đi công tác, buổi tối em sẽ gọi điện thoại cho anh." thái độ Phương Trì Hạ rất kiên trì.
Lạc Dịch Bắc cũng không thể bắt buộc Phương Trì Hạ, chỉ có thể tự đi một mình.
Lạc Dịch Bắc phải sang bắc Ireland công tác, hai ngày trước Lạc Ân Kỳ đã yêu cầu, đại khái phải đi mười ngày.
Lạc Dịch Bắc còn nhớ Phương Trì Hạ đã nói, buổi tối cô sẽ gọi điện thoại cho anh, ai ngờ anh đi vài ngày, trong điện thoại không có lấy một cuộc gọi.
Bận rộn ba ngày, mới nhận được một cuộc gọi từ trong nước, kết quả lại là của... Tô Nhiễm.
Lạc Dịch Bắc nhìn điện thoại di động biểu hiện trên mặt hơi cứng ngắc.
"Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì?"
" Lạc Dịch Bắc, anh đang ở đâu, em cũng đến bắc Ireland, sẽ ở lại đây một thời gian ngắn, nhưng em không quen thuộc nơi này, anh tới sân bay đón em được không?"
"Được, em đợi anh một lát."
Lạc Dịch Bắc tắt điện thoại.
Tô Nhiễm cũng sang đây công tác, giống anh.
Tô Nhiễm đúng là không quen thuộc chỗ này, Lạc Dịch Bắc cũng không thể mặc kệ Tô Nhiễm.
Đưa Tô Nhiễm về khách sạn lấy phòng, Tô Nhiễm chọn ngay phòng bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
"Ngồi máy bay lâu như vậy, em đi ngủ sớm đi!"
Lạc Dịch Bắc nói xong quay người muốn về phòng của mình, thì lại bị Tô Nhiễm gọi lại "Em không mệt, trên máy bay em chưa ăn gì, anh đi ăn cùng em được không?"
Lạc Dịch Bắc nhìn đồng hồ, 11:30.
Lạc Dịch Bắc hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cùng Tô Nhiễm đi ra ngoài.
Tinh thần Tô Nhiễm rất tốt, hai người đi xung quanh, qua mấy con phố, mới tìm được một nhà hàng, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm.
"Lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi dạo muộn như vậy!" Tô Nhiễm mỉm cười ngồi xuống, rõ ràng đã đói muốn xỉu, nhưng lại chỉ chọn một phần gan ngỗng nhỏ xíu.
Lạc Dịch Bắc nhìn Tô Nhiễm, trong đầu tự nhiên nghĩ đến Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ ở trước mặt anh chưa bao giờ băn khoăn đến chuyện có hình tượng hay không, đói thì ăn, gọi một đống đồ ăn còn chê ít, ăn không đủ thì gọi thêm.
Nhưng Tô Nhiễm không như vậy, trong trí nhớ Lạc Dịch Bắc, Tô Nhiễm lúc nào cũng giống như tiểu thư khuê các, ngôn từ cử chỉ rất có phong phạm, dù đói, củng chỉ ăn một chút.
Lạc Dịch Bắc thích Phương Trì Hạ hơn, dám làm theo ý mình, vì chính mình mà sống.
Nghĩ đến Phương Trì Hạ, ánh mắt Lạc Dịch Bắc một lần nữa nhìn về phía điện thoại.
Một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh!
"Lạc Dịch Bắc, anh muốn nếm thử không?" Tô Nhiễm cắt một miếng, cười dịu dàng đưa đến trước mặt Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm miếng gan ngỗng, rồi dời mắt làm như không có việc gì "Anh không đói, em ăn đi, anh ra bên ngoài chờ em, tiện hóng gió chút."
Lạc Dịch Bắc nói xong, đứng dậy đi ra ngoài luôn.