Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 437: Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa




Giọng nói của trẻ con, rất non nớt, dường như còn mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm, rất rõ ràng là sau khi ngủ say bị người khác đánh thức nên không vui.

Tiếng hét còn có hơi lớn.

Tiểu Tả không dám hét Lạc Dịch Bắc, nó bình thường còn có hơi sợ anh, Lạc Dịch Bắc nói Đông, nó không dám hướng Tây, nói Nam, nó không dám hướng Bắc.

Nhưng mà, Lạc gia trên dưới nhiều người như vậy, ngoại trừ vài chủ nhân, tiểu Tả còn sợ qua ai, đầy khuôn mẫu cậu chủ, tính khí tự nhiên cũng mạnh.

Nó sẽ không quản Tô Nhiễm có phải là khách hay không, tâm trạng đã không tốt, thì hét thẳng thành tiếng.

Tô Nhiễm rõ ràng không ngờ đến nó sẽ hét ra như vậy, biểu cảm trên mặt cực kỳ lúng túng.

Lạc Dịch Bắc khóe mắt co rút một chút, cũng không phát bất kỳ ý kiến gì với lời của tiểu Tả, mà là nhân cơ hội nói, "Không còn sớm nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi, cha mẹ có lẽ ngày mai thì sẽ trở về."

Tô Nhiễm điều đã bị hét rồi, còn là bị một đứa trẻ hét,điều này khiến cô ta có hơi uất ức, nhưng lại không thể nào phát tiết.

Ở trước mặt Lạc Dịch Bắc, cô cũng không thể nào tính toán với một đứa trẻ 7 tuổi.

"Được, vậy em về phòng trước, anh cũng sớm ngủ đi, ngủ ngon." Nói chúc ngủ ngon với Lạc Dịch Bắc, cô ta lặng lẽ bước nhanh ra khỏi phòng của anh.

Lạc Dịch Bắc dõi mắt nhìn bóng dáng của cô đi ra, nhìn cửa phòng được đóng lại, anh không lập tức đi vào nhà, vẫn cứ đứng ở trên sân thượng.

Tay chống trên lan can ở gần phòng Phương Trì Hạ, lặng lẽ nhìn về hướng phòng của cô, anh bình thản buông ra một câu, "Ra đây, tôi biết em chưa ngủ!"

Phương Trì Hạ ngẩn người, kéo chăn quấn lấy mình, không để ý lời nói đó của anh. 

Lạc Dịch Bắc không nổi giận, bước một bước dài, trực tiếp từ phòng của anh bước sang phòng của cô.

Động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, chân lại dài, làm động tác này, với anh mà nói rất đơn giản.

Mở ầm cánh cửa sân thượng của cô, đèn cũng lười bật, anh đến thẳng trước giường của cô.

Phương Trì Hạ nhắm mắt vờ ngủ, không để ý anh.

Lạc Dịch Bắc vén chăn lên nằm trên giường cô, tay sờ mó trên người cô.

Anh rất quen thuộc mỗi điểm nhạy cảm trên người của cô, chạm đến, đều là những chỗ bình thường cô nhạy cảm nhất.

Tay vừa đưa qua, cơ thể của Phương Trì Hạ rõ ràng cứng đờ, sau cùng vờ ngủ cũng không vờ ngủ tiếp được, cơ thể nhanh chóng cuộn lại thành một vòng.

"Vào trong nhà sao không nói một tiếng với tôi?" Lạc Dịch Bắc mạnh mẽ xoay người của cô, trong đêm tối, con ngươi tối đen như mực lặng lẽ nhìn đôi mắt của cô, tay dừng trên người của cô vẫn chưa lấy ra.

Trong lòng Phương Trì Hạ nghĩ, nói với anh rồi, cô còn có thể nhìn thấy vở kịch biết bao đặc sắc như vừa nãy sao?

Cô nghĩ như vậy, nhưng lại không nói ra, thậm chí cũng không trả lời anh lấy một câu.

Lạc Dịch Bắc vốn là luôn rất hy vọng cô không thích anh thân mật với người phụ nữ khác, nhưng mà, khi cô thật sự có một chút không thích như thế, anh lại phát hiện, hình như càng khó khăn hơn.

Lạc Dịch Bắc cũng không quan tâm cô có đang nghe mình nói chuyện không, ngón tay men theo da thịt bóng mịn của cô từ từ âu yếm, anh buông ra một câu như đang nói chuyện một mình, "Thật ra sau khi tôi đưa Nhiễm Nhiễm đến vẫn luôn định về thẳng."

Cơ thể Phương Trì Hạ lại cứng đờ, đột nhiên mở đôi mắt đang nhắm ra, "Vậy ư?"

Hai chữ ngắn gọn, Lạc Dịch Bắc nhìn thấu lúc cô nói lời này là giọng điệu gì, nhưng mà nghe vào trong tai anh, chính là rất châm biếm, còn có hơi không quan tâm.

Cô không tin?

Lạc Dịch Bắc căn bản hiếm khi giải thích gì đó với người khác, anh hơn hai mười mấy năm nay, e rằng tất cả giải thích, toàn bộ đều dùng cho người cô.

Kết quả người ta căn bản không quan tâm!