Đầu lưỡi dọc theo khóe môi Phương Trì Hạ liếm hết sữa bò rồi ung dung nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt đang còn ửng đỏ. Trắng nõn mịn màng giống như cánh hoa, Lạc Dịch Bắc nội tâm khẽ động, hai tay ôm lấy Phương Trì Hạ, bế lên mặt bàn.
Cầm tay Phương Trì Hạ quấn trên cổ mình tiếp tục hôi môi lần nữa.
Nụ hôn ấm áp, mang theo không khí tươi mát sáng sớm, sạch sẽ lại dễ ngửi.
"Còn muốn không?" Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng cùng Phương Trì Hạ nói chuyện.
Giọng nói Lạc Dịch Bắc lúc này trầm thấp gợi cảm và thu hút, cảm giác như Ác Ma đang mê hoặc.
Phương Trì Hạ trên mặt mờ mịt cảm giác tê dại, đầu hơi choáng váng.
Phương Trì Hạ rụt cổ lại, nhìn Lạc Dịch Bắc bằng ánh mắt quái dị.
Lạc Dịch Bắc đang muốn hấp dẫn cô sao?
"Hả?" Lạc Dịch Bắc ung dung thúc giục Phương Trì Hạ trả lời.
"Không muốn." Phương Trì Hạ không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối.
Mỗi lần gần như Phương Trì Hạ đều không thoát khỏi bị Lạc Dịch Bắc giày vò giống như chết một lần, xương cốt mệt rã rời.
"Em xác định?" Lạc Dịch Bắc không tin.
"Xác định, em rất xác định." Phương Trì Hạ nhắc lại.
"Như vậy a!" Lạc Dịch Bắc nhún nhún vai, cũng không vì Phương Trì Hạ từ chối mà bỏ qua "Vậy em ngồi lên, anh tới!"
"Đừng, anh ra bên ngoài ngồi đi! Em phải dọn dẹp lại chỗ này." Phương Trì Hạ hóp lưng lại như mèo từ trong lòng ngực Lạc Dịch Bắc chui ra. Đẩy Lạc Dịch Bắc ra ngoài.
"Anh nhanh lên." Lạc Dịch Bắc thất vọng, giật tay đi ra ngồi lên ghế sa lon.
Phương Trì Hạ đóng cửa phòng bếp, dọn dẹp lại, rồi ra bên ngoài.
Phương Trì Hạ rất ít trở về đây, thỉnh thoảng mới qua dọn dẹp một lần.
Dọn dẹp xong đng chuẩn bị về thì Lạc Dịch Bắc lại nhàn nhạt nói một câu "Đêm nay ở laị đây đi!"
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, không hiểu nơi này nhỏ như vậy Lạc Dịch Bắc ở lại không sợ thiệt thòi bản thân sao?
"Giường ở đây rất nhỏ."
"Anh còn không ngại em để ý cái gì?"
"Nhà cũng nhỏ, anh ở được không."
"Không phaỉ vẫn ngủ đủ hai người sao?"
"Ở đây không có gì giải trí đâu." Phương Trì Hạ nói thêm.
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn mặt Phương Trì Hạ, hời hợt nói một câu "Có em không phải đủ rồi sao?"
Mặt Phương Trì Hạ trầm xuống, tức giận.
Coi cô là đồ chơi sao?
Lạc Dịch Bắc làm như không thấy ánh mắt Phương Trì Hạ, ung dung cầm cái này xem, cái kia xem, coi nhà cô giống như triển lãm.
Thoáng thấy một khung ảnh trên bàn, Lạc Dịch Bắc đưa tay cầm lên xem.
Bên trong là ảnh Phương Trì Hạ lúc mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ váy màu xanh biển, tóc dài tùy ý thả trên vai, khóe môi hơi cong lên, nụ cười rất ấm áp và tươi mát.
Lúc đó Phương Trì Hạ không giống như bây giờ, nếu không nhìn kỹ thì nhìn không ra là cùng một người.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm tấm hình kia, ánh mắt không tự chủ nhu hòa hơn.