Tiểu Tả muốn anh lập tức phải đi. Sa Dệt Tinh, vợ chồng Lạc Hi Thần cùng với rất nhiều người cũng đều phải trở về nhà.
Đoàn người đi rồi, biệt thự cũng chỉ dư lại Tô Nhiễm và Lạc Dịch Bắc.
Trai đơn gái chiếc, hiện tại lại là hơn nửa đêm, thật sự tình huống nguy hiểm nha!
Lạc Dịch Bắc cảm thấy cậu nói có điểm kỳ quái, bất động thanh sắc mà nhìn cậu, âm thầm phỏng đoán ý tứ.
Tiểu Tả không giống tiểu hài tử bình thường, cậu rất thông minh, lời nói này, không phải là một câu nói ngây thơ.
Trong nhà có chuyện tốt?
Lạc Dịch Bắc như phản xạ có điều kiện mà liền nghĩ tới Phương Trì Hạ.
Tiểu Tả trừng mắt một chút, cũng mặc kệ Tô Nhiễm còn ở cách đó không xa, lôi Lạc Dịch Bắc đi ra khỏi biệt thự.
“Anh trở về sẽ biết! Vừa lúc anh hai để xe ở gần đây, chúng ta cùng nhau đi!”
Thời gian không còn sớm, Lạc Dịch Bắc vốn cũng đang tính rời đi.
Hiện tại Tiểu Tả như vậy, anh cũng không cự tuyệt.
Hai người một trước một sau đi tới, sắp đi ra khỏi biệt thự thì Tô Nhiễm thình lình kêu anh lại: “Dịch Bắc, anh cũng muốn đi rồi sao?”
Lạc Dịch Bắc ngưng bước, nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt trả lời: “Không còn sớm, cô cũng sớm nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, tiếp tục bước ra, chuẩn bị ra khỏi thì Tô Nhiễm lại gọi anh: “Ở lại, chúng ta bồi nhau, có thể chứ?”
Cô ta nói thật sự chậm, như là sợ anh cự tuyệt, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu, chuẩn bị nói cái gì đó. Tiểu Tả nhanh miệng nói trước anh: “Tô tỷ tỷ, như thế không phải là không thích hợp sao?”
Cậu ý tứ rất đơn giản, hai người không phải quan hệ tình lữ cái gì, kêu một người nam nhân lưu lại như vậy, một đứa trẻ bảy tuổi còn nhận thấy là không thích hợp vậy Tô Nhiễm còn không biết sao?
Tiểu Tả kỳ thật là châm chọc Tô Nhiễm, bất quá, câu kế tiếp chưa kịp nói ra.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Lạc Dịch Bắc nhìn cô ta một cái, mang theo Tiểu Tả không quay đầu lại mà đi rồi.
Rời khỏi biệt thự Tô gia. Lên xe, anh không cùng vợ chồng Lạc Hi Thần đến Lạc gia mà trực tiếp về chính biệt thư của anh và Phương Trì Hạ.
Trong biệt thự, ánh đèn vẫn mông lung như cũ
Vào phòng, phòng khách thực an tĩnh, Phương Trì Hạ không có ở đây.
Tầm mắt anh liếc cả căn phòng một cái, song vào nhà ăn nhận thấy trên bàn ăn có dấu tích của mấy ngọn nến, một lọ hoa được cắm đầy hoa hồng.
Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, nhìn chằm chằm bàn ăn một hồi lâu song hướng lên lầu mà đi.
Thời điểm trở về trong phòng, Phương Trì Hạ đã ngủ rồi.
Thân thể cô cuộn tròn giống như một đứa trẻ, một người, một mèo, tư thế ngủ cực kỳ giống nhau.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm cô một lát, kéo chăn, hai tay đem cô ôm trụ.