"Em chỉ biết hát những bài này?" Lạc Dịch Bắc nhìn cô, nhẹ nhàng trêu trọc.
Phường Trì Hạ ngơ ngẩn nhìn anh, tiếng ca lại vang lên: "Can you feel the love tonight……”
Đây chính là bài hát trong vua sư tử.
Có lẽ uống rượu làm cổ họng cô khô, giọng nói có chút khàn.
Lạc Dịch Bắc đêm nay đối với cô thật sự rất ôn nhu, bị làm phiền cũng không chút bực bội.
Chân đá bật tung cửa phòng tắm, anh bế cô đi vào, đặt cô lên bồn cầu song lập tức quay đi.
Lạc Dịch Bắc lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác đi WC.
Trên mặt không biểu tình.
Đêm nay, cô căn bản là không sợ trời không sợ đất mà tiếp tục hất hàm sai bảo anh.
Rốt cuộc kết thúc. Đứng lên, hai tay cô ôm lấy cổ anh, mềm mại nói: “Anh ôm tôi đi ra ngoài!”
Cô mỉm cười nhìn anh. Giọng điệu giống như đang làm nũng.
Kỳ thật,cô đêm nay rất nhiều hành vi quá phận được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng Lạc Dịch Bắc từ đầu tới cuối chưa nói cái gì.
Anh thật sự cũng không ghét việc cô làm nũng, thậm chí có chút mong chờ ngày mai ngủ dậy cô có thể như bây giờ, ở trước mặt hắn làm nũng.
Anh chán ghét, cái bộ dạng không quan tâm của cô.
“Được, tôi ôm em.” Lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại. Lạc Dịch Bắc mang theo cô đi ra ngoài.
Đêm nay Lạc Dịch Bắc thay đồ ngủ cho cô, còn làm anh phải lau chùi thân thể giúp.
Chật vật mãi mới làm xong trời cũng đã khuya.
Phương Trì Hạ ngủ thật an tĩnh, thân thể hơi hơi cuộn tròn, tựa một tiểu hài tử.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, bỗng nhiên nhè nhẹ nói: “Hôm nay, em đi ký hợp đồng, tôi cùng Nhiễm Nhiễm không hề phát sinh cái gì cả.”
Phương Trì Hạ lông mi nhẹ động, không biết có nghe thấy không.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích nhiều, giúp cô đắp chăn rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Ngày hôm sau, anh tỉnh dậy trước.
Phương Trì Hạ thời điểm ngủ dậy đầu có chút đau.
Lạc Dịch Bắc đứng ở bên cạnh bất động thanh sắc nhìn cô. Vốn đang chờ cô sau khi tỉnh lại nhớ lại những chuyện tối qua sẽ có phản ứng như thế nào.
“Sớm.” Ai ngờ, Phương Trì Hạ lại chỉ là nhàn nhạt nhìn anh một cái rồi xoa đầu đi đến hướng phòng tắm.
Cô dường như cái gì cũng không nhớ rõ, biểu tình tựa hồ có chút hoang mang
Nhưng cuối cùng, vẫn là một mảnh mờ mịt, cái gì cũng không nhớ.
Lạc Dịch Bắc cũng không chờ cái gì nữa, xoay người đi xuống lầu.
Phương Trì Hạ rửa mặt xong đi theo xuống, trên tay cầm một quyển sách.
“Hôm nay ở trường có bài thi nên tôi sẽ không đến công ty.” Nhìn đến anh, thuận miệng nói với anh xong xoay người rời đi.