"Không sao rồi, không sao rồi, sau này đừng ngốc như hôm nay nữa." Ôm cô vào trong ngực, giơ tay lên, anh cứng đờ vỗ vỗ lưng, giọng dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng không biết.
Cũng không biết Phương Trì Hạ có nghe thấy lời anh nói hay không, nằm nhoài trên vai anh nhỏ giọng khóc nức nở.
"Sau này gặp phải tình huống như hôm nay phải trực tiếp rời đi, hoặc là gọi điện thoại để anh xử lý." Lạc Dịch Bắc suy nghĩ một hồi, nói thêm.
"Ừm." Phương Trì Hạ rất hàm hồ đáp lại anh một tiếng.
"Về nhà thôi nào." Lạc Dịch Bắc bị nước mắt của cô quấy nhiễu trong lòng loạn loạn, đẩy cô ngồi trở lại ghế phụ, giúp cô cài đai an toàn, anh khởi động xe rời đi.
Biệt thự của hai người vốn rất gần nơi này, chỉ mất mấy phút liền đến nhà.
đầu Phương Trì Hạ rất choáng váng, dường như còn có hơi mệt mỏi, lúc đến nơi, đầu dựa vào cửa sổ xe, cũng không biết ngủ hay thức.
Lạc Dịch Bắc xuống xe trước, mở cửa xe chỗ cô ngồi ra, bế cô đi về phòng.
Bước chân của anh đi rất chậm, dường như cũng không có ý định vội vã vào nhà.
Phương Trì Hạ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, lại chôn đầu ngủ tiếp.
"Câu hỏi vừa rồi của anh, em vẫn chưa trả lời." Lạc Dịch Bắc vừa đi vừa nói chuyện với cô.
Phương Trì Hạ cũng không biết ý anh là hỏi câu nào, không để ý tới, vẫn cứ hỗn loạn ngủ.
"Không được ngủ!" Lạc Dịch Bắc rất ác liệt nhéo cô một cái.
Phương Trì Hạ nhíu mày lại, có chút ghét bỏ gạt tay anh một cái, lại nhắm hai mắt lại.
Lạc Dịch Bắc cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hồng của cô trong lòng một lúc lâu, gương mặt tuấn tú đanh lại ôm cô tiếp tục đi về phòng.
Trở lại phòng hai người, lúc đặt cô lên giường, Phương Trì Hạ không biết làm sao lại tỉnh dậy.
Tay cô vòng trên cổ anh, cứ như thế nhìn anh, con mắt rất trong trẻo, như được phủ một màn hơi nước, mông mông lung lung.
"Sao vậy?" Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt hỏi.
"Em khát." Giọng mềm mại, còn có chút ngây thơ.
"Chờ anh một chút." Lạc Dịch Bắc ngớ ngẩn, hiếm khi thấy anh tốt tính đi xuống lầu rót ly nước ấm mang lên cho cô.
"Anh đi tắm trước." Đưa cho cô, nhìn cô uống xong, ngửi thấy mùi rượu trên người, muốn xoay người vào phòng tắm, Phương Trì Hạ lần nữa gọi anh lại, "Lạc Dịch Bắc, em muốn đi tè."
Cô nói không chút hàm súc, mềm mại, nũng nịu, như đứa trẻ.
Tuy rằng nhà họ Phương khác biệt rất lớn so với nhà họ Lạc, thế nhưng tốt xấu cũng coi như là nhà giàu, nuôi dạy con gái, tối thiểu hẳn là phải có khí chất thục nữ.
Lạc Dịch Bắc nghe cô nói lời này, sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt quái dị nhìn cô, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Đêm nay Phương Trì Hạ uống nhiều rượu như vậy, lúc này trong bụng toàn là nước, thấy anh không phản ứng, muốn tự mình xuống giường, chân vừa mới chạm được thảm, người đứng không vững, bỗng nhiên mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Lạc Dịch Bắc nhìn bộ dáng này của cô, khóe mắt giật một cái, khom lưng, bế cô lên.
Phương Trì Hạ dường như có hơi đắc ý, cũng không biết tâm trạng ở đâu ra, lười biếng dựa ở trong ngực anh, lại ngâm nga hát, "When-I-Grow-Up, I-Wanna-Be-Your-Bride..."
Giọng rất êm ái, bởi vì uống rượu mà còn mang theo một tia từ tính khó tả, rất êm tai, rất câu người.
"Đừng hát bài này nữa." Lạc Địch Bắc không biết cô hát vì ai, cau mày, lên tiếng cắt ngang.
Phương Trì Hạ không để ý đến anh, vẫn cứ ngâm nga hát, giọng còn hơi lớn.