"Anh làm gì vậy?" Phương Trì Hạ thấy nhột, cơ thể co rúm lại ở trong ngực anh.
Lạc Dịch Bắc cũng không để ý tới cô, tự nhiên tìm tòi ở trên người cô hồi lâu, chậm rãi ngẩng mặt lên, sau đó nói ra một câu làm cho mặt Phương Trì Hạ nháy mắt đỏ rực.
Khóe môi khẽ nhếch, anh nói, "Không phải lúc nào em cũng thích mang thứ kia trên người sao?"
Anh nói chính là BCS, lúc anh mới quen Phương Trì Hạ, ở quán bar bắt gặp cô mang theo BCS nên trêu chọc cô.
Mặt Phương Trì Hạ đỏ đến mức sắp bốc cháy, sắc mặt lúng túng không chịu được.
"Lần kia là bất ngờ!" Lần kia là do người khác kín đáo đưa cho cô!
"Ồ?" Lạc Dịch Bắc vẫn ung dung nhìn cô, một tiếng "Ồ" kia, âm cuối bị anh kéo hơi dài.
"Không có cái kia em không quen, về nhà thôi!" Phương Trì Hạ đẩy anh ra ngồi trở lại ghế phụ.
Động tác của cô không mấy linh hoạt, có lẽ là do uống rượu, động tác bò đi này suýt chút nữa đã té từ trên ghế xuống.
Bộ dáng này của cô, thấy khóe mắt Lạc Dịch Bắc giật một cái, lửa giận lại bắt đầu bốc lên.
Tính dằn vặt mình thành cái dạng gì nữa đây?
"Tại sao hôm nay lại đi gặp loại người như vậy?" Mặt lạnh, trong giọng nói cũng mang theo vài tia tức giận dữ dội, "Loại người như vậy cỡ em cũng có thể đối phó được sao? Không biết đàn ông không tên nào an toàn sao?"
Anh rất tức giận, câu sau, gần như là gầm lên.
Phương Trì Hạ đồng ý đến hẹn, tất cả đều là vì cân nhắc lợi ích của Dung Hi, bây giờ lại bị anh la như vậy, Phương Trì Hạ bị anh la đến mơ hồ, ngây ngốc nhìn anh, tất cả oan ức bỗng nhiên liền một mạch dâng hết lên, "Em muốn giúp Dung Hi ký được hợp đồng kia, thế nhưng Thương Nhuệ vẫn không chịu bàn chuyện ký kết, bảo em buổi tối lại tới bàn bạc với anh ta, nhưng ai biết tới nơi liền biến thành như vậy..."
"Em không có đầu óc sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Tên đó có ý đồ xấu rõ ràng như thế rồi em còn không nhìn ra được sao? Từ lúc nào Dung Hi lại cần nhân viên hi sinh để ký hợp đồng hả?" Lạc Dịch Bắc càng nghe càng tức giận, nói chuyện cũng sắc bén hơn.
Phương Trì Hạ kỳ thực cho là mình sắp xếp xong đường lui rồi mới đi, sao cô có thể không biết tình huống này sẽ gặp nguy hiểm chứ?
Cô cũng không muốn đi, nhưng cuối cùng không phải là bởi vì Dung Hi của anh nên mới đi sao.
Bây giờ ngược lại tốt lắm, anh đáp lại bằng cách la cô?
Nhấc cằm lên, nhìn anh trong khoảng cách gần, cô không cam lòng yếu thế phản kích, "Anh dựa vào cái gì mà la em? Anh chạy đi hẹn hò với Nhiễm Nhiễm của anh, giao cho em xử lý chuyện lớn như vậy, bây giờ anh lại có tư cách gì nói em?"
Cô hét rất lớn tiếng, hét lớn đến mức làm Lạc Dịch Bắc sửng sốt vài giây.
Hôm nay Lạc Dịch Bắc bảo cô phụ trách chuyện này, kỳ thực là đang rèn luyện cô, thế nhưng lúc ấy không biết người nhà họ Thương phái ra lại là Thương Nhuệ.
Chuyện xảy ra sau đó, không phải do anh quyết định.
"Em không thích anh ở cùng Nhiễm Nhiễm?" Anh sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi hỏi.
Phương Trì Hạ không để ý đến anh, xoay mặt ra ngoài cửa sổ.
Lạc Dịch Bắc chỉ tưởng cô đang giận dỗi, nhưng lát sau lại chậm rãi phát hiện có gì đó không đúng.
Bờ vai cô hơi run rẩy, dường như còn có tiếng khóc thút thít, rất nhỏ, nếu không chú ý lắng nghe sẽ không nghe thấy.
Lạc Dịch Bắc ngẩn ra, cứng nhắc xoay mặt cô lại, Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt, ướt một mảnh...
Cô rất ít khi khóc, dù cho từ nhỏ đến lớn một mình cô đơn bất lực nhiều năm như vậy cũng không khóc.
Lần trước khóc là vì bị Phương Phỉ chọc trúng nhược điểm mà thôi.
Lạc Dịch Bắc vừa nhìn thấy nước mắt của cô, ngực như bị thứ gì đâm cho một cái, nhất thời bỗng nhiên không thở nổi.