Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 381: Một người một ngựa đến hẹn




Mang theo mục đích quẹt nát thẻ của anh, lúc ăn no nê một trận xong trở lại văn phòng, Lạc Dịch Bắc cũng vừa vặn đi ra từ phòng làm việc của mình.

"Chiều nay đi xử lý việc này giúp tôi." Nhìn thấy cô, thả một bản văn kiện lên bàn, ném lại một câu, sau đó anh xoay người rời đi.

Thậm chí cũng không nói nhiều vài câu.

Phương Trì Hạ cầm văn kiện nhìn một chút, hơi ngớ ngẩn.

Lạc Dịch Bắc đưa cho cô chính là một bản hợp đồng, có lẽ là bảo cô thay anh đi đàm phán với người buôn bán, số tiền hợp đồng lên đến 5 tỷ.

Đây là một hạng mục lớn, vậy mà anh bàn giao hời hợt như là bảo cô đi pha tách trà giúp anh vậy.

Càng làm cho Phương Trì Hạ bất ngờ chính là, hạng mục lớn như vậy, tại sao anh còn để cô đi thương lượng?

Tuy rằng Phương Trì Hạ cũng theo anh tham gia rất nhiều trường hợp thương mại, cũng có nghe bộ phận thương mại thảo luận về những việc này, nhưng dù sao cô cũng là người mới trên sàn thương mại, lý lịch quá nông, hạng mục lớn như vậy, bảo cô đi làm môt mình, cô thật sự có chút không xác định mình có thể thắng hay không.

"Chiều nay anh không đi sao?" Gọi điện thoại cho Lạc Dịch Bắc, cô hỏi.

"Không có thời gian." Lạc Dịch Bắc hời hợt trả lời cô ba chữ.

Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, gọi điện thoại hẹn gặp khách hàng, sau đó mang theo văn kiện một mình rời đi.

Lần đàm phán thương mại này khách hàng là một người đàn ông rất trẻ tuồi, thiếu gia nhà họ Thương, Thương Nhuệ, gia tộc kinh doanh cũng là một trong những gia tộc giàu nứt đố đổ vách của thành phố C, hơn nữa nghe nói các mối quan hệ trong ngành rất tốt, giao thiệp cực kỳ vững chắc.

Người tên Thương Nhuệ này, Phương Trì Hạ sống ở thành phố C lâu như vậy, vẫn có chút biết tới.

Tiếng tăm không hề tốt đẹp gì, giống như Thi Lạc, là một tên vô lại.

Nhưng khác Thi Lạc ở chỗ, Thi Lạc coi như là vô lại, nhưng lại làm cho người ta cảm giác cũng khá là quang minh chính đại, chứ không giống như anh ta, Chỉ cần nhìn vào là thấy trong ác ngoài ác. 

Lần đàm phán này người nhà họ Thương sớm định ra cũng không phải anh ta, mà là cha của anh ta, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó mà cuối cùng người lên sàn là anh ta.

Điểm ấy hẳn là Lạc Dịch Bắc không biết.

Lúc Phương Trì Hạ đi vào nhà hàng đã hẹn Thương Nhuệ, đối phương đã ngồi đợi ở đó, nhìn dáng vẻ xem ra đã đến từ rất lâu.

"Xin chào, Thương thiếu gia, tôi là người Dung Hi phái tới!" Phương Trì Hạ cười tự giới thiệu mình, kéo cái ghế ngồi xuống đối diện anh ta.

"Anh muốn uống chút gì không? Tôi trả." Lần ký kết này là Dung Hi muốn lấy được một mảnh đất từ nhà họ Thương, là Dung Hi tìm đối phương, Phương Trì Hạ hiểu rõ các quy tắc nắm bắt trên lĩnh vực kinh doanh, người nào muốn thắng thì người đó phải làm chủ.

Thương Nhuệ cũng không trực tiếp trả lời, mà là miễn cưỡng dựa vào ghế, xa xôi nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt của anh ta rất lơ đãng, không hề có một chút vẻ tinh ranh của người buôn bán, bộ dạng xem ra rất bất cần đời, nói chuyện cũng rất lười biếng, "Bây giờ mỗi một nhân viên Dung Hi phái ra đều đẹp như vậy sao?"

Anh ta ca ngợi, khen tặng, thậm chí còn mang theo chút đùa giỡn.

"Cảm ơn." Lúc này Phương Trì Hạ đã có một chiến lược để ứng phó, nhàn nhạt đáp lời, không coi lời nói của anh ta là chuyện to tát.

Hai người rất tùy ý chọn vài món ăn, Phương Trì Hạ chỉ đơn giản nếm qua một chút, sau đó yên lặng chờ anh ta dùng hết mới nói chuyện chính.

Ai biết, Thương Nhuệ chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cô, cũng không có ý định ăn cơm.

Đáy mắt anh ta mang theo một vệt cười, nụ cười có chút vô lại, nhìn ra trong lòng Phương Trì Hạ rất không thoải mái.

"Nếu như Thương thiếu gia tạm thời còn chưa muốn dùng thức ăn, vậy hay là chúng ta xem hợp đồng trước đi?"