Tô Nhiễm đẹp, thiếu đi một phần cá tính nhưng lại tăng thêm một phần dịu dàng, ôn nhu.
Tô Nhiễm chính là mẫu người mà đàn ông thích, rất dễ gợi lên ý muốn bảo vệ của đàn ông.
"Tô tiểu thư, đây là bữa sáng của cô" Phương Trì Hạ đem đồ ăn sáng đưa cho Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm tựa hồ không nghĩ rằng cô sẽ đi mua bữa sáng cho cô ấy. Sững sốt vài giây, ánh mắt liếc về phía Lạc Dịch Bắc.
Tô Nhiễm là con người rất tinh tế, thấy Phương Trì Hạ mua đồ ăn về liền hiểu được một chút.
“Cám ơn.” Chuyện gì cũng không làm rõ. Nhận lấy đồ ăn mà Phương Trì Hạ đưa qua, nếm thử liền nói "lạnh".
Một chữ, Phương Trì Hạ nghe được trong lòng liền có một dự cảm không lành.
“Phải không?” Lạc Dịch Bắc vẫn vùi đầu vào công việc, không thèm ngẩng lên mà trực tiếp ra lệnh: "Phiền Phương tiểu thư đi mua lại một lằn nữa."
Cô giận, không, phải là tức điên người mới đúng.
Hôm nay, anh chính là muốn chỉnh cô mà.
Đường xa như vậy, đồ ăn mua về không lạnh mới lạ.
Phương Trì Hạ không rõ mình làm sai cái gì. Tối qua, cùng anh tranh cãi cũng là do cô không khống chế được.
“Làm sao vậy? Có ý kiến?” Lạc Dịch Bắc bỏ văn kiện sang một bên, mặt lạnh nhạt nhìn về phía cô, thấy trong mắt cô hừng hực lửa giận, anh lại còn cố ý hỏi.
Phương Trì Hạ hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt châm chọc: "Xin hỏi Lạc tiên sinh khi nào chạy từ thành Tây sang thành Nam rồi lại vòng qua thành Bắc mua đồ ăn về tới Dung Hi mà vẫn còn nóng? Ngài chỉ giáo cho tôi một chút!"
“Như vậy a!” Lạc Dịch Bắc bộ dạng tựa hồ như là hiểu được, anh chuẩn bị đi qua đây thì Tô Nhiễm ở bên cạnh lại thực nhẹ nhành mà nói một câu: "Mua mấy cái hộp giữ ấm là được."
Không có nửa điểm nhuệ khí, thực là hảo tâm nhắc nhở.
Phương Trì Hạ nghe được lại càng giận dữ.
Cô ta muốn mình phải chạy tới siêu thị một lần nữa sao?
Đáng hận thật đáng hận, cô ta nghĩ mình là ai kia chứ.
Một đôi.....
Đầu Phương Trì Hạ thoáng nổi lên bốn chữ......gian phu dâm phụ.
Chính là, cẩn thận suy nghĩ một chút, cô mới là chiếm vị trí của Tô Nhiễm.
Hơn nữa, nếu Tô Nhiễm và anh lấy nhau thì chắc chắn sẽ không giống như cô là hôn nhân bí mật mà phải đường đường chính chính xuất hiện trước mọi người.
Phương Trì Hạ trừng Lạc Dịch Bắc một hôi lâu, cuối cùng vẫn là chạy đi mua lần nữa.
Đồ ăn đem về thì cũng đã buổi chiều rồi. Đưa tới cho Tô Nhiễm, cô ta chỉ nhàn nhạt liếc qua rồi nhẹ nhàng ném cho cô một câu: " Tôi đã ăn cơm trưa, cho nên, bữa sáng này……Dù sao, vẫn cảm ơn Phương tiễu thư."
Phương Trì Hạ không để ý đến cô ta mà chỉ lạnh lùng nhìn Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô, thanh âm nhàn nhạt: "Phương tiểu thư vất vả rồi"
Sau đó, tiếp tục chú ý đến công việc.
Chỉ là, một lúc sau lại ngẩng lên.