Nhiều năm như vậy, Phương Phỉ luôn gây phiền toái cho Phương Trì Hạ, luôn đâm chọt chuyện của cô, còn Phương Vinh luôn ngấp nghé Phương Trì Hạ, tất cả đều bị bà ta bỏ qua, khoong nói.
Phương Trì Hạ kì thât rất bội phục bà ta,, hiếm thấy người có thể như vậy, thé này có thể đi lĩnh giải thưởng Guinness rồi.
Diệp Vân tức giận cô cũng rất rõ ràng.
Biết quan hệ của cô và Lạc Dịch Bắc, Diệp Vân gọi điện thoại đến muốn từ đây moi tiền của cô a?
Bà ta hẳn phải tự tin lắm mới gọi cuộc điện thoại này, nhưng nửa phân tiền cũng không có nên tức giận là đương niên.
Phương Trì Hạ cũng không có cảm tình với Diệp VÂn nhưng Diệp Vân chỉ trích cô nhiều như vậy, cô nửa điểm phản ứng cũng không có, cố kỵ chỉ là từ Phương gia.
“A di, nếu như không có chuyện gì ta cúp máy trước.” Tùy ý đê Diệp Vân mắng xong, Phương Trì Hạ nói cúp điện thoại, Diệp VÂn liền gấp “Trì Hạ a, Con nhất định phải giúp a, công ty gần đây thật sự không tốt, ba con gấp đến bệnh rồi a.”
“Cái gì?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tay cứng lại.
“Sinh bệnh đó, trước đó còn ở lại bệnh viện một thời gian dài nữa!” Diệp Vân thấy tình huống có cơ hội thay đổi liền thở dài.
Phương Trì Hạ là Phương Thành Danh mang về Phương gia, tốt xấu gì cũng gọi một tiếng cha, nếu để cô mặc kệ Phương Thành Danh cô không nhẫn tâm như vậy được.
“Con biết rồi, con sẽ nghĩ biện pháp, có tin tức con sẽ gọi lại cho dì.” Phương Trì Hạ tắt máy đi tới đi lui ở phòng khách, cô có chút nôn nóng.
Một bên lo lắng tình huống của Phương Thành Danh, một bên không biết mở miệng với Lạc Dịch Bắc thế nào.
Lạc Dịch Bắc vốn cho rằng cô vì tiền mới chủ động đưa ra ý định kết hôn với anh, Phương Trì Hạ không muốn khiến anh hiểu lầm sâu sắc, sau khi kết hôn cũng không xin tiền anh.
Hiện tại để cô mở miệng với anh nói nhiều tiền như vậy, Phương Trì Hạ không biết khi anh nge được sẽ nghĩ cô như thế nào.
Cầm điện thoại đi lại trong phòng khách thật lâu, ánh mắt Phương Trì Hạ nhìn màn hình điện thoại, lấy dũng khí, đè xuống tên gọi LẠc Dịch Bắc.
Tút tút tút, trong biệt thự lơn như vậy nge rất rõ ràng.
Tâm của Phương Trì Hạ treo theo tiếng kêu, không biết lát nữa nên nói thế nào.
Tút Tút.. âm thanh vẫn tiếp tục,
Anh hình như đang bận việc goi mãi cũng không có người nghe máy.
Thật vất vả mới có người nge máy, Phương Trì Hạ còn chưa mở miệng, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Tô Nhiễm “UY, ai vậy?”
Thanh âm thanh đạm, nói ba chữ.
Nhưng lại khiến cho đầu Phương Trì Hạ như bị vật gì đánh xuống, ảm đạm tắt điện thoại.
Vừa rồi cô quá lo lắng nên hoàn toàn quên mất Tô Nhiễm.
Cô lấy thân phận gì mà mượn tiền của anh đây?
Phương Trì Hạ ngồi thất thần trên sô pha, ôm Bao quanh vuốt lông nó, buồn bã mất mát.
Nên làm gì bây giờ?
Phương Trì Hạ ngồi trên sa lon thật lâu, ngủ thiếp đi.
Khi trời sắp sáng, cửa biệt thự mở ra, người cả buổi chiều buổi tối cũng không thấy, bông nhiên xuất hiện ở phòng khách.