Mẹ con Diệp Vân và Phương Phỉ có cùng đức hạnh, chanh chua lại thích thêu dệt chuyện, Phương Tria Hạ ở Phương gia không ít lần bị hai mẹ con họ làm phiền.
Hiện tại đột nhiên gọi điện đến quan tâm cô, Phương Trì Hạ dựa cảm không phải vì hỏi thăm cô đơn giản như vậy.
Vì cô đã trực tiếp nói như vậy nên Diệp Vân cũng không muốn cùng co vòng quanh co, thẳng thắn nói lí do gọi điện đến.
“Gần đây công ty gặp chút phiền toái, cần vốn để quay vòng. Con xem, Phương gia chúng ta nuối con nhiều năm như vậy tốt xấu con đi ra ngoài cũng là người nhà ta, cũng họ của nha ta, hiện tại xảy ra chuyện thế này, con sẽ không trơ mắt nhìn a? Con kết hôn với thiếu gia Dung Hi? Nếu như không phải quan hệ của hai người cũng không tầm thường phải không? Lạc gia có quyền thế như vậy, chút chuyện nhỏ này, con nói với Lạc thiếu gia một chút, hắn ra tay một cái là giải được ngay.”
Bà ta nói với giọng điệu đương nhiên, ý là Phương gia nuôi dưỡng Phương Trì Hạ bao nhiêu năm, thật vất vả mới nuôi lớn, hiện tại là cơ hội cho cô báo ân.
Phương Trì Hạ sớm đã quen bà ta và Phương Phỉ nói lời cay ngiệt nên khi bà ta nói ra những lời này, cô cũng không suy nghĩ gì, chỉ là nge Phương gia đang gặp chuyện trong lòng vẫn khẩn trương một chút “Cần bao nhiêu?”
Diệp Vân nge cô không cự tuyệt, giật mình một chút, nói chuyện hiền lành hơn không ít “A di biết con chăc chắn không trơ mắt mặc kệ Phương gia như vậy mà, cũng không nhiều lắm, chỉ ba trăm triệu, con hãy gửi tới tài khoản của ta …”
Diệp Vân thấy cô hỏi như vậy, liền cho rằng cô đã đồng ý, chuẩn bị đọc số tài khoản cho cô, ai ngờ lại bị Phương Trì Hạ đánh gãy “Thật xin lỗi, a di, con còn là sinh viên, chuyện này con không giúp được.”
Cô cự tuyệt rât thẳng thắn, thậm chí không để cho Diệp VÂn nói xong.
Diệp Vân thẹn quá hóa giận, liền nhanh chóng hiện nguyên hình “Phương Trì Hạ mày thật đáng khinh bỉ, uổng công chúng ta nuôi mày vất vả như vậy, hiện tai để mày làm giúp chút chuyện như vậy thì sao? Chút tiền đó với Lạc gia có tính là gì? Mày còn có chút lương tâm thì không được cự tuyệt a!”
Bà ta trở mặt rất nhanh, trở mặt như lật sách, mắng chửi người khác còn rất sắc bén.
Phương Trì HẠ toàn thân cứng ngắc, nắm chặt điện thoại, tùy ý bà ta chửi máng, không phản bác một cấu.
Kì thật Diệp Vân nói là sự thật,
Mặc kệ Phương gia đối với cô thế nào cô cũng nên trả lại.
Nhưng mà, ba trăm triệu không phải con số nhỏ.
Chuyện này cô không phải không muốn giúp đỡ mà là không thể giúp.
Phương Trì Hạ chỉ là một sinh viên, lại chỉ có một mình, cô đi chỗ nào tìm nhiều tiền như vậy?
Lạc gia có nhiều tiền nhưng mà LẠc gia là Lạc gia.
Tuy cô kết hôn với Lạc Dịch Bắc nhưng cũng không bước vào cửa LẠc gia! Cô kết hôn với Lạc Dịch BẮc nhưng bốn năm liền kết thúc, hai ngươi không quan gì với nhau, cô có lí do gì đòi hắn nhiều tiền như vậy?
“Mày là đồ không có lương tâm! Vong ân phụ nghĩa! Mày nói xem, từ nhỏ đến lơn nhà ta có lúc nào bạc đãi mày? Ăn, ở có cái gì không xem như con ruột đối đãi?” Diệp Vâm hùng hùng hổ hổ, còn không che đậy, nghĩ cái gì nói cái đó.
Bà ta nói mình giống như từ mẫu, mặt không đỏ, thở không gấp, giống như mất trí nhớ quên hết nhũng chuyện không tốt làm với Phương Trì Hạ.