Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 308: Nhường cô ấy cho tôi vài ngày




"Sáng sớm đột nhiên xuất hiện, cũng không có chút âm thanh? Eo tôi sắp gãy!". m thanh cô tràn đầy oán trách, ngược lại hỏa khí không nhiều lắm, chỉ rất bất mãn anh đột nhiên xuất hiện.

Kỳ thật Lạc Dịch Bắc thật không ngờ tới anh xuất hiện sẽ mang đến loại tình huống này, mày nhíu lại nhăn, vài bước đi qua, đỡ cô khỏi bậc thang ngồi xổm người xuống trước mặt cô: "Làm bị thương?".

Phương Trì Hạ không để ý đến anh, muốn chèo chống tự mình đứng lên, nhưng mà, còn chưa đứng thẳng, phần eo đau đến ngược lại hút khí, lại ngã ngồi trở về.

Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, ôm ngang cô đi đến một cái ghế dựa bên cạnh, ép cô ngồi ở trên người mình, kéo tay cô không cho bụm phía sau lưng nữa: "Rất đau?".

Phía sau lưng Phương Trì Hạ va chạm vào mặt đất, thắt lưng đau nhức cả khúc, biểu hiện trên mặt thoạt nhìn cũng cảm giác không được tốt cho lắm.

Anh hỏi như vậy, cô rất tự nhiên gật đầu.

Ai ngờ, Lạc Dịch Bắc lại thuận thế tiếp một câu: "Đau nhiều không? Buổi tối khi làm những chuyện kia có đau không?”.

Anh nói lời này mà mặt không đổi sắc, biểu tình cũng không chuyển đổi một chút, thoạt nhìn nghiêm trang.

Nghiêm trang điều, tình!

Trên mặt Phương Trì Hạ thoạt đỏ thoạt trắng, không còn lời nào để nói với anh

"Tự tôi xử lý là tốt rồi”. Đẩy anh ra, muốn đứng lên rời đi, rồi lại bị Lạc Dịch Bắc kìm trở về.

"Đi chỗ nào? Ngoan ngoãn ngồi đây!". Lạc Dịch Bắc một tay đẩy tay cô ra, một tay kìm đầu vai cô, câu được câu không giúp xoa bóp.

Lực của anh cũng không nhẹ, thế nhưng cũng không nặng, hết thảy đắn đo vừa đúng.

Thời điểm Phương Trì Hạ bị anh xoa, vừa bắt đầu có chút đau nhức, nhưng dần dần sau đó, loại đau đớn này lại giảm xuống.

Tùy ý anh làm, không có ngăn cản, cũng không nói gì.

Bầu không khí, vi diệu.

Tay Lạc Dịch Bắc vẫn còn giúp cô nhào nặn, vị trí dừng lại, vừa lúc là tới chỗ gần xương cụt của Phương Trì Hạ.

Thời điểm Vừa bắt đầu rất đau đớn, ngược lại không cảm thấy xấu hổ bao nhiêu, sau khi chỗ đau giảm bớt, mà chuyển biến thành cảm giác tê dại, thân thể Phương Trì Hạ chậm rãi cứng ngắc.

"Đỡ hơn chút nào không?". Hướng trên đỉnh đầu, âm thanh Lạc Dịch Bắc truyền đến, cũng không biết có phải là ảo giác của Phương Trì Hạ hay không, cảm giác, cảm thấy mang một ít dò xét.

"Không có việc gì, tôi tự mình làm là tốt rồi”. Tay Phương Trì Hạ đẩy anh, tự mình thay thế anh xoa nhẹ nhào nặn.

Lạc Dịch Bắc một tay chế trụ vai cô, muốn kiểm tra chỗ khác có... bị thương hay không, chuông điện thoại di động chợt vang lên ngay lúc này.

Không phải anh, là Phương Trì Hạ.

Đồng Nhan gọi tới.

Lạc Dịch Bắc thoáng nhìn tên biểu hiện trên cuộc gọi, rất tự nhiên nghe máy.

"Sáng sớm, sao không ngủ tiếp đi?".

Đối phương nghe được âm thanh của anh, tựa hồ sững sờ vài giây, sau đó, trả lời anh một câu: "Sáng sớm, các người còn đang ngủ?".

Điện thoại Phương Trì Hạ bị Lạc Dịch Bắc nghe, đương nhiên Đồng Nhan phải lý giải vì hai người vẫn còn ở trên giường.

"Ừ, chuyện gì?". Lạc Dịch Bắc biết rõ cô ấy hiểu lầm, lại không phản bác, thậm chí giọng điệu miễn cưỡng “Ừ” trả lời cô.

Đồng Nhan bên kia trầm mặc một lát, tựa hồ có chút xấu hổ.

Vài giây sau, âm thanh lần nữa vang lên: "Là như thế này, mấy ngày nay thời gian anh của tôi không nhiều lắm, anh nhường Hạ Hạ cho tôi vài ngày được không?".

"Này e rằng không được, eo cô ấy đang đau”. Lạc Dịch Bắc mặt không đổi trả lời một câu.

"Lưng đau? Eo đau nhức như thế nào?". Anh nói là lưng đau, tất nhiên Đồng Nhan lý giải là ném tới.

Sự thật vốn cũng như thế, ai ngờ Lạc Dịch Bắc lại trả lời cô một câu: "Cô ấy vội không được”