"Chỗ nào không đúng?". Ánh mắt Lạc n Kỳ nhìn qua bên mặt cậu, nhìn biểu tình thành thật trên mặt cậu, ông muốn nói gì, ai ngờ Tiểu Ngạn nói một câu: "Con cảm giác anh sẽ không mặc quần áo mà đi ngủ!".
Kỳ thật, Tiểu Ngạn muốn nói là, cậu vừa thấy quần áo Lạc Dịch Bắc rơi tùm lum trên mặt đất.
Chỉ là, chưa đến lúc để nói.
Lạc n Kỳ không còn lời gì với cậu, thu hồi ánh mắt, ngồi tê đít trên ghế sa lon tiếp tục chờ.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc đi xuống, là mấy phút đồng hồ sau.
Quần áo trên người cũng chưa mặc xong, vừa đi, vừa không đếm xỉa tới chỉnh ống tay áo, cùng với cúc áo sơmi của mình.
Đi xuống từ cầu thang xoay tròn, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt hai người bên này, anh mở miệng, đạm mạc trước sau như một: "Sao đột nhiên tới?".
"Ông mang Tiểu Ngạn vốn chuẩn bị đi nước Đức ở một thời gian ngắn, vừa vặn con ở Châu u, bèn tới đây thăm con. Vừa ở phi trường gọi điện thoại cho con, con lại không tiếp". Lạc n Kỳ giải thích.
"Vậy ở thêm vài ngày!". Lạc Dịch Bắc chậm rãi trực tiếp đi về phía hai người.
"Được, được!". Tiểu Ngạn rất hài lòng với đề nghị này, bộ dáng tựa như còn có chút chờ mong.
Lạc Dịch Bắc không nói gì, thế nhưng cũng không ấn theo lời Phương Trì Hạ, mang theo hai người rời đi.
Tiểu Ngạn chưa tới nơi này bao giờ, đứng lên, rất ngạc nhiên đi dạo trong biệt thự.
Đứa trẻ bảy tuổi, đối với tất cả sự vật đều rất mới lạ, tinh mắt, cũng thích phát hiện.
Đi đến phòng bếp, thời điểm đang chuẩn bị lấy cho mình chút gì đó từ trong tủ lạnh, ngoài ý muốn phát hiện trên đài bên cạnh để hai cái ly đã rửa sạch sẽ.
Hai cái ly bạch ngọc rất đẹp, phía trên còn vẽ rất xấu, hai khuôn mặt tươi cười như phim hoạt hình, thời điểm hai cái ly cùng đặt một chỗ, khuôn mặt tươi cười tương đối giống nhau, nghiễm nhiên giống như một đôi.
Từ khi Phương Trì Hạ đến ở cùng Lạc Dịch Bắc, bất kể là hai người trong nước hay là nơi này, trên cơ bản trong cách bài trí đồ vật, đều có lưu dấu vết của cô.
Vẽ xấu tương tự như vậy, khắp nơi đều có thể thấy.
Kỳ thật thời điểm cô vẽ căn bản không có lưu ý, không biết như vậy sẽ để cho hai ly thoạt nhìn như một đôi.
"Ồ?". Tiểu Ngạn nhìn trên đài, nhìn chằm chằm hai cái ly kia nghiên cứu thật lâu, khóe môi bỗng nhiên từng chút từng chút cong lên.
Trên lầu trong phòng, Phương Trì Hạ từ khi Lạc Dịch Bắc rời đi, luôn bất động thanh sắc nghe động tĩnh phía dưới.
Cô hi vọng Lạc Dịch Bắc có thể mang ông nội và Tiểu Ngạn ra ngoài, ai ngờ anh đi xuống, chẳng những không nói lời này, thậm chí trực tiếp trò chuyện với Lạc n Kỳ.
Phương Trì Hạ quanh quẩn một chỗ trên lầu, nội tâm luôn nhảy lộp bộp lộp bộp.
Cả ngôi biệt thự có quá nhiều đồ vật có ký hiệu của cô được cô mang tới đây, cô sợ Tiểu Ngạn và Lạc n Kỳ phát hiện chút gì đó.
Đang bất an, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng Tiểu Ngạn kinh hô: "Ông nội, Ông nội, báo cho ông một phát hiện rất lớn!".
m thanh Tiểu Ngạn rất hưng phấn, tựa hồ còn có chút kích động, to đến Phương Trì Hạ ở trên lầu cũng nghe được.
Kỳ thật con nít có nhiều điều vô lý, thế nhưng, cậu ở trước mặt người Lạc gia, chính là đặc biệt nói nhiều, có chuyện gì đều nói với Lạc n Kỳ.
"Như thế nào?". Ánh mắt Lạc n Kỳ nhìn lên mặt cậu, thuận tay ôm cậu đang chạy tới.
Tiểu Ngạn cười hì hì di chuyển ánh mắt tới trên mặt Lạc Dịch Bắc, du dương ly gốm sứ xinh đẹp trên tay.
Lúc trước âm thanh cậu trách móc rất lớn, thế nhưng lúc này lại không nói thẳng ra, chỉ nhìn anh cười.
Lạc Dịch Bắc lườm cái ly cậu cầm, biểu hiện trên mặt hơi hơi ngưng kết một chút, có điều rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.