Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 27: Bữa tối đầy tâm huyết dưới ánh nến




Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, anh lại say mê cô vì những biểu tình thay đổi trên mặt.

Cô mới quay người lại, ánh mắt của anh liền đuổi theo bóng dáng cô.

Lúc đi đến phòng bếp, Phương Trì Hạ đưa lưng về phía anh đang bận rộn tìm đồ.

Biệt thự này là nơi ở riêng của Lạc Dịch Bắc, bình thường anh đều ở Lạc gia, cùng mọi người người sinh hoạt chung một chỗ, rất ít ở nơi này.

Chỉ có ngẫu nhiên kết thúc công việc, cảm thấy về nhà xa, mới có thể đến bên này.

Nếu như là bình thường, nơi này một chút sinh khí cũng không có, chỉ có người làm định kỳ sẽ đến quét dọn, chuẩn bị vài thứ trong tủ lạnh.

Hôm nay Phương Trì Hạ rất may mắn, ngày hôm qua người làm vừa tới, cho nên trong tủ lạnh  rất nhiều đồ.

Từ trong lấy ra một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, cô chuẩn bị làm món pháp.

Từ nhỏ đã là người độc lập, năng lực tự gánh vác rất là mạnh mẽ, làm bữa tối thế này không làm khó được cô.

“When-I-Grow-Up, I-Wanna-Be-Your-Bride, Be-Your-Bride, Touch-Your-Heart……” Cô giống như còn rất vui vẻ, trong miệng phát ra một bài hát tiếng Anh, hình như là nhạc thiếu nhi, cả giọng hát đều toát lên sung sướng.

Nội dung ca từ, đại khái là, giống như em lớn lên, em nghĩ tới gần anh, trở thành vợ của anh.

Vào lúc này ngâm nga như vậy rất hợp với tình hình.

Đương nhiên Lạc Dịch Bắc hiểu lầm.

Đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô như vậy, khóe môi anh tràn đầy giễu cợt.

Trở thành vợ của anh?

Những người con gái ở thành phố C này đều nằm mơ được thân phận này, cô lại được như ý nguyện dễ dàng, xác thực nên hát bài hát chúc mừng đó!

"Đúng rồi anh thích cái gì, không thích cái gì? Khẩu vị thanh đạm sao? Bình thường có kiêng kị cái gì không? Nếu như về sau sinh hoạt chung một chỗ, nên nói một chút đi!" Phương Trì Hạ liếc qua anh, thuận miệng hỏi.

Cô với anh tổng cộng gặp mặt vài lần, trừ lần đầu tiên khỏa thân, sau gặp nhau, hai người đối với nhau hoàn toàn lạ lẫm.

Tuy cô đối với anh không có hứng thú, thế nhưng phải ở cùng nhau lâu vậy, Phương Trì Hạ cảm thấy, rõ ràng nên giúp đỡ nhau.

“Tôi nghĩ cô sớm rõ ràng những điều này." Khóe môi Lạc Dịch Bắc hiện lên vòng xem thường, lời nói tràn đầy châm chọc.

"Cái gì?" Phương Trì Hạ khẽ giật mình, có chút không rõ ý của anh.

Cô đã hỏi anh sao?

Lạc Dịch Bắc chỉ cười lạnh.

Một trăm triệu cũng không thỏa mãn, mới thấy qua vài lần liền mở miệng muốn để anh cưới cô,vậy mà những thứ anh yêu thích cũng không biết?

Lạc Dịch Bắc cũng không có đem lời này nói ra, chỉ đứng ở cạnh cửa mắt lạnh nhìn cô làm việc.

Động tác Phương Trì Hạ lưu loát, bữa tối không mất bao nhiêu thời gian đã chuẩn bị tốt.

Điểm này khiến cho Lạc Dịch Bắc rất hài lòng.

Anh không thích những thứ dài dòng, khiến cho anh thấy thực phiền toái, bao gồm cả người.

Cuối cùng Phương Trì Hạ bố trí bàn ăn.

Cô rất có tâm tìm ra một khăn trải bàn có đường viền chạm rồng màu trắng chải lên, thậm chí còn đặc biệt xếp nến và cánh hoa.

Tầng tầng lớp lớp các cánh hoa hồng, dọc theo bàn ăn kéo dài quanh chỗ hai người ngồi.

Ngọn nến cũng rất nhiều, ánh nến lay động trong nhà ăn, cả gian phòng đều là ánh đèn mông lung.

Có thể thấy được Phương Trì Hạ chuẩn bị bữa tối này rất có tâm.