Hai quyển sổ Hồng, rất nhanh liền cầm trong tay.
Thẳng đến khi Phương Trì Hạ đi ra cục dân chính, đầu vẫn choáng váng.
Cô cứ như vậy gả mình đi!
Ngày hôm qua bạn trai còn không có, đột nhiên ngày hôm sau xuất hiện một người chồng, chuyện này đối với bất cứ người nào mà nói, e rằng đều có chút không thích ứng.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại có sao đâu?
Không phải là đăng kí mà thôi, kết hôn và không kết hôn khác nhau duy nhất là mỗi ngày khi tỉnh dậy bên giường có thêm một người, trừ chuyện đó ra, không còn cái khác.
Anh là anh, cô là cô, hai người không can thiệp chuyện của nhau, kết hôn hay không chẳng có gì khác nhau.
Phương Trì Hạ thẳng đến khi nhận giấy chứng, tên của Lạc Dịch Bắc là gì cô cũng không biết.
Nhìn giấy đăng kí ở trong tay, không nhịn được mở mắt liếc nhìn.
Lạc Dịch Bắc...
Lạc Dịch Bắc...
Lẳng lặng nhìn tên bên cạnh tên mình, trong lòng cô lặng lẽ niệm một chút.
Mặc kệ như thế nào, bốn năm tương lai sống với anh, hẳn nên nhớ tên anh.
Hôm nay là hai người kết hôn, không có hình thức hôn lễ, không có bánh kẹo cưới, thậm chí không có người khác biết.
Hai người cứ kết hôn như vậy!
Xe chậm rãi đi trên đường, phải đi đâu đây, Phương Trì Hạ cũng không biết.
Ý thức được vấn đề này, cô thuận miệng hỏi một chút, “Lát nữa chúng ta làm gì?"
Lạc Dịch Bắc giảm tốc độ lái xe, khuôn măt tuấn tú khiến người khác thèm khát, miễn cưỡng quay qua cô nói một câu vô cùng rõ ràng, "Động phòng!"
Anh nói vậy khẩu khí cực kỳ tản mạn, tiếng nói rõ ràng lạnh lùng, thế nhưng nói ra, chính là làm cho người ta cảm thấy mang tia nghiền ngẫm.
Phương Trì Hạ bị anh làm nghẹn một chút, tầm mắt yên lặng chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời điểm nói kết hôn với anh cô cũng không ngây thơ cho rằng hai người kết hôn, mỗi ngày chỉ là ngủ chung giường hoặc là tách phòng ra ngủ
Phương Trì Hạ đối với phương diện này đã có chuẩn bị tâm lý.
Lần đầu tiên cho anh, lần thứ hai, lần thứ ba, coi như là bị chó cắn.
Lạc Dịch Bắc lái xe chở cô trở lại biệt thự bờ biển, thậm chí ngay cả bữa tối cũng không có ăn, vung tay mở cửa phòng, ôm ngang cô muốn lên lầu.
"Chờ, chờ một chút!" Phương Trì Hạ chống tay ở ngực anh, ngăn cản động tác của anh.
Lạc Dịch Bắc giãn mày nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Phương Trì Hạ rủ mắt xuống, ánh mắt lấp lánh, nói, "Tôi nghĩ chúng ta nên ăn tối trước tiên.”
Trong nội tâm cô nghĩ là, mặc kệ kết hôn thế nào, tốt xấu gì tên hai người đều ở trong một cuốn sổ hồng
Đều thoát khỏi cô đơn, không nên chúc mừng một chút hay sao? Chúc mừng cô thoát khỏi dây dưa của tên đáng ghét, lấy tương lai bốn năm của mình cho một người đàn ông đáng giá!
Kỳ thật cô còn có chút khẩn trương, không muốn nhanh trở về phòng như vậy.
Lời nói ra, vốn đang có chút sợ anh không đáp ứng, may mà Lạc Dịch Bắc chỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn buông cô ra.
"Tôi đi chuẩn bị bữa tối!" Phương Trì Hạ vừa được giải thoát, lúc trước còn mặt co quắp, biểu tình vui hơn không ít, nhanh như chớp liền chạy đến phòng bếp.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm hướng cô đi một hồi lâu, vốn định đi vào trong nhà, ngồi lên salon chờ.
Thế nhưng là, nghĩ đến gương mặt đó của cô, cùng với những biểu tình sinh động, lại không nhịn được đi theo...