Phương Trì Hạ bị Phí Tư Nặc kéo chạy ra đây, đang cố gắng phân biệt xem mùi kia là cái gì.
Mùi rất kỳ quái, giống như mùi...
Xăng!
Phương Trì Hạ giật mình, bước chân đột ngột dừng lại.
Trong biệt thự, tại sao lại có thứ này?
Cách khá xa hai người có một người phục vụ đang đi.
Nhưng lúc người đó nhìn xung quanh không có ai, đã bưng cái khay trong tay đột nhiên nghiêng đi, đổ hết ly rượu trên đó xuống.
Biệt thự thiết kế rất phức tạp, hành lang rất nhiều, giao thoa lẫn nhau, người ở trong đại sảnh, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết.
Phương Trì Hạ dừng chân tại chỗ, trầm tư suy nghĩ.
Phí Tư Nặc cũng cảm thấy xung quanh không bình thường, nhẹ buông tay, dừng chân lại theo.
" sao lại như vậy?" Phương Trì Hạ đi lui vài bước, tiếp tục ngửi xung quanh.
Càng đi lui vài bước, mùi xăng càng rõ, mùi xăng dẫn đến bữa tiệc ở đại sảnh!
Phương Trì Hạ giật mình, đảo mắt suy nghĩ một lát, mặt bỗng nhiên ngẩng lên.
Trong ánh mắt của Phí Tư Nặc, Phương Trì Hạ bỗng nhiên chạy về cuối hành lang, nơi bữa tiệc đang diễn ra.
"Em đi đâu? Không được chạy vào đó!" Phí Tư Nặc ở phía sau gọi Phương Trì Hạ.
"Bữa tiệc gặp chuyện rất nguy hiểm, bên trong có rất nhiều người!" Phương Trì Hạ không quay đầu lại, vừa chạy vừa nói.
Phương Trì Hạ chạy rất nhanh, bộ váy rất dài, nên hơi vấp chân, cuối cùng Phương Trì Hạ dứt khoát kéo tà váy lên luôn.
Phí Tư Nặc đang muốn chạy theo, bỗng nhiên mấy vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào, giữ chặt Phí Tư Nặc, "Thiếu gia, ở đây không an toàn! Chúng ta đi trước a!"
"Buông ra!" Phí Tư Nặc đẩy tay mấy người ra, muốn tiếp tục chạy vào bên trong, nhưng bị mấy người vệ sĩ kéo lại, "Thiếu gia, nghe chúng tôi đi, ra ngoài trước a!"
Phí Tư Nặc tức giận đấm đá cột đá bên cạnh, nhưng không tiếp tục chạy về phía trước, cũng không đi theo vệ sĩ ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Lạc Dịch Bắc đang đi theo mấy người quen biết nói chuyện, cũng cảm thấy đêm nay không bình thường.
Trong gió thỉnh thoảng có mùi xăng, tại đại sảnh có rất nhiều người, mùi cũng không rõ ràng, nhất là trong bữa tiệc có nhiều con gái như vậy mùi nước hoa trên người họ che lấp hết mùi xăng.
Nhưng khứu giác Lạc Dịch Bắc so với người bình thường nhạy bén hơn, có thể ngửi thấy mùi mà người bình thường không ngửi thấy được.
Lạc Dịch Bắc muốn rời khỏi đây, nhưng không biết Phương Trì Hạ đi đâu rồi.
Gọi điện thoại, thì phát hiện điện thoại không có sóng!
Sóng điện thoại cũng bị chặn, xem ra đêm nay sớm đã bị người khác thiết kế.
Chỉ không biết, rốt cuộc thiết kế vì ai.
"Phương Trì Hạ!" Đẩy đám người, Lạc Dịch Bắc đi quanh đại sảnh tìm cô.
Ở đây có rất nhiều người, tất cả đều có vẻ bình thường, không ai cảm thấy có chuyện không bình thường.
Nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.
Lạc Dịch Bắc không có tâm tình quan tâm nhiều người như vậy, nhưng anh không thể mặc kệ Phương Trì Hạ.
"Phương Trì Hạ!" Lạc Dịch Bắc tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm thấy người, ánh mắt hoang mang.
Xung quanh chỉ có tiếng khách khứa nói chuyện phiếm, không hề có tiếng Phương Trì Hạ đáp lại.
"Phương Trì Hạ" Lạc Dịch Bắc đẩy đám người đi ra ngoài, đang chuẩn ra khỏi đại sảnh tìm tiếp, thấy cách đó không xa Phương Trì Hạ đang xách váy chạy về phía này thì sửng sốt.