Phương Trì Hạ sững sờ vài giây, kinh ngạc nhìn ly rượu trong tay người kia, xoay người, muốn xem là ai, lúc ngẩng đầu lên thình lình đụng phải cằm người kia một cái.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, kinh ngạc ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt người kia phóng đại trước mắt, đó là một khuôn mặt bắt mắt, mắt rất sâu, giống như đại dương mênh mông, sâu thẳm lại xinh đẹp.
Người kia bởi vì muốn kéo quan hệ với Phương Trì Hạ, cúi người xuống.
Hai người, một người ngẩng đầu, một người cúi, mặt rất gần nhau, gần đến mức, Phương Trì Hạ có thể thông qua mắt anh ta nhìn thấy chính mình rất rõ ràng.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn khuôn mặt kia, mắt co rút: "Là anh...”
"Đúng vậy a, chúng ta lại gặp nhau." Phí Tư Nặc mỉm cười, hai mắt nhìn xuống, sóng sánh như sóng nước.
Phương Trì Hạ nhìn tư thế hai người, không được tự nhiên lui về phía sau hai bước, kéo xa khoảng cách.
Phí Tư Nặc thấy vậy, cảm giác mất mát.
"Chuyện vừa rồi cám ơn anh." Phương Trì Hạ bình tĩnh giống như không có việc gì nói cám ơn.
"Chuyện nhỏ thôi." Phí Tư Nặc giơ ly Cocktail lên, cầm trước mắt, nhìn chằm chằm quả anh đào bên trong.
Phí Tư Nặc không để ý ly cocktail đã bị Phương Trì Hạ uống qua, trong ánh mắt Phương Trì Hạ bỗng nhiên bưng ly lên uống.
"Ly rượu đó em..." Phương Trì Hạ muốn nhắc nhở, nhưng vẫn không kịp.
Ly cocktail đã bị Phí Tư Nặc uống vào!
Ly cocktail đã bị Phương Trì Hạ uống, mà có vẻ như môi Phí Tư Nặc cũng chạm vaò đúng chỗ Phương Trì Hạ nhấp môi.
" Nụ hôn Thiên Sứ?" Phí Tư Nặc giơ ly rượu lên nhìn, đuôi lông mày nhếch lên.
Phí Tư Nặc nói rất chậm, còn mang cảm giác lười biếng.
Phí Tư Nặc đang hỏi tên của ly Cocktail, nhưng mà, câu hỏi từ trong miệng Phí Tư Nặc nói ra, cũng không biết Phương Trì Hạ ảo giác hay sao mà cảm thấy giống như anh ta đang trêu tức cô.
"Hương vị này, anh rất thích." Phí Tư Nặc liếc Phương Trì Hạ một cái, bỗng nhiên nói một câu.
Phương Trì Hạ không hiểu vì sao có cảm giác bị đùa giỡn, đứng ở chỗ naỳ cảm giác không được tự nhiên.
"Vậy sao, em còn có chút việc, em đi trước." Phương Trì Hạ vừa nói xong thì bước đi luôn.
Phí Tư Nặc làm như không có việc gì gọi phục vụ, từ trong khay lấy một ly rượu uống.
Nụ hôn Thiên Sứ...
Tô Thụy vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn một màn này, có chút ngoài ý muốn.
"Tư Nặc, anh quen cô ta?" Tô Thụy rõ ràng rất bất mãn.
"Thì sao?" Mắt Phí Tư Nặc vẫn nhìn theo Phương Trì Hạ rời đi, nhìn Phương Trì Hạ càng ngày càng xa, bưng ly rượu uống hết.
"Tại sao anh phải giúp cô ta?" Tô Thụy không hiểu, rất không cam lòng.
"Anh làm sao?" Phí Tư Nặc ra vẻ chuyện gì cũng không nhớ rõ, nhìn về phía Tô Thụy mê mang hỏi.
Tô Thụy, "..."