Khẩu khí của Tiểu Tả, một bộ dáng đương nhiên.
Lạc Dịch có chút ngoài ý muốn với cậu, kinh ngạc.
Cứ như vậy?
Trong hoa viên, Phương Trì Hạ đi theo Lạc Dịch Bắc ra khỏi tầm mắt hai người, lập tức bất động thanh sắc đẩy tay Lạc Dịch Bắc ra: "Tự tôi đi là được".
Lạc Dịch Bắc có chút quái dị liếc cô một cái, cũng không kiên trì.
Hai người một trước một sau trở lại biệt thự của anh, cân nhắc đến bây giờ có lẽ Tiểu Ngạn cũng có thể vui vẻ đi lại, Phương Trì Hạ quyết định rời khỏi Lạc gia.
Ai ngờ vừa trở về không được một buổi sáng, Lạc Dịch Bắc theo sau cũng trở lại.
Trước sau chỉ kém cô mấy giờ.
Cô vừa đi, anh lập tức chuyển ra ngoài ở, thậm chí cũng không để ý kị người trong nhà có thể suy nghĩ nhiều hay không.
Lúc về đến nhà đợi, Phương Trì Hạ đang chuẩn bị đi ra ngoài cùng Đồng Nhan dạo phố, thấy anh đột nhiên trở về, cô có chút ngoài ý muốn: "Sao anh cũng trở về?".
"Có ý kiến?". Lạc Dịch Bắc chậm rãi đi vào trong phòng, tiện tay cởi cúc áo áo sơ mi ra.
Phương Trì Hạ bị anh làm tức cười.
Nơi này cũng là nhà anh, anh trở về, cô nào dám có ý kiến?
Chỉ là, cô không nghĩ tới anh lại nhanh như vậy theo cô trở về.
Trở về muộn hai ngày cũng tốt, ít nhất sẽ không để cho người nghĩ nhiều.
"Đợi tí nữa tôi và Nhan Nhan đi ra ngoài, buổi tối có thể sẽ không trở về sớm”. Nói rõ với anh một lần, muốn đi ra ngoài phòng, cổ tay thình lình bị anh kéo lấy.
"Sao?". Phương Trì Hạ ngừng bước chân một chút, nhìn nhìn anh có chút khó hiểu.
"Không có việc gì, em cũng đúng lúc đang rảnh". Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng đáp lại cô một câu, ngừng một chút, lại bổ sung một câu: "Nói cho cô ấy biết ngươi xế chiều hôm nay không đi được, hẹn cô ấy lần sau".
"Mắc mớ gì?". Phương Trì Hạ và Đồng Nhan đã sớm nói chuyện trước, đây cũng là việc riêng của cô, cô và anh kết hôn thì chỉ khi đóng cửa phòng lại mới có giao tình mà thôi, anh có cái gì quyền lợi gì can thiệp vào chuyện của cô?
Khi cô nói xong lời này rất ngạo nghễ, ánh mắt nhìn nhìn anh còn mang một ít khiêu khích.
Lạc Dịch Bắc nhướng mày, híp con mắt lại, ánh mắt lấy tốc độc cực kỳ chậm chạp đảo qua mặt cô, khóe môi cong lên xem thường, mặt không đổi sắc ném câu tiếp theo: "Nếu như muốn liên tục ba buổi tối không ngủ được, đại tiểu thư Phương có thể không để ý lời tôi mới vừa nói".
Tối hôm qua Phương Trì Hạ ở tại Lạc gia ngủ không ngon giấc, cộng thêm đêm nay, vừa lúc ba ngày.
Anh đang uy hiếp cô!
m thanh Lạc Dịch Bắc lạnh lùng thở hổn hển, cũng mặc kệ cô đáp ứng chưa, tay lớn tìm tòi trên người cô, tìm điện thoại trên người cô, gọi điện thoại cho Đồng Nhan ngay trước mặt cô.
"Hôm nay cô ấy không rảnh". Rất đơn giản nói một câu, muốn tắt điện thoại, Đồng Nhan lại buồn bực trả lời một câu: "Vì sao?".
"Ở chung với chồng cô ấy, có ý kiến?". Lạc Dịch Bắc trả lời mặt không đổi sắc.
Đồng Nhan bên kia tựa hồ bị nghẹn lời,, nửa ngày cũng không có âm thanh.
Lạc Dịch Bắc tắt điện thoại, điện thoại di động một lần nữa nhét lại trong tay Phương Trì Hạ, như không có việc gì nắm tay cô, giúp anh chỉnh cúc áo sơmi rõ ràng anh vừa mới cởi.
Anh vốn cho rằng Phương Trì Hạ sẽ ở nhà, anh nghĩ đã hai buổi tối cô không nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay hẳn sẽ ngủ một giấc thật đã mới đúng, anh vốn cũng chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, không nghĩ tới cô sẽ ra ngoài.
Anh cởi cúc áo sơmi là vì cô, hiện tại mang lại một lần nữa, cũng bởi vì cô!!
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm dãy cúc áo sơmi tôn quý trên người anh, đối với hành vi chuyên chế của anh có chút phiền muộn, rất muốn giơ tay lên cho anh một đấm.