Tùy ý lau lau mái tóc ngắn, đem khăn vứt một bên, hắn vài bước đi qua, ôm cô nằm lên giường.
Phương Trì Hạ trong lòng anh, giơ tay lên muốn đẩy anh, Lạc Dịch Bắc kéo tay cô lại, tư thế bá đạo ôm cô trong lòng, thanh âm đạm mạc “Hoặc là chúng ta như vậy ngủ, hoặc tiếp tục chuyện vừa rồi, hai chọn một!”
Phương Trì Hạ nhìn anh một cái, liền ngoan ngoãn nằm yên.
Lạc Dịch Bắc thõa mãn cô thuận theo, cứ ôm cô ngủ như vậy.
Phương Trì Hạ cũng một đêm không chợp mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Giãy dụa cũng không ra, cô cũng không tiếp tục kháng cự, dựa vào trong ngực anh an tĩnh nằm ngủ.
Chỉ là cô ngủ không sâu lắm, do ngủ trong phòng anh khiến cô có chút không được tự nhiên,
Lại nghĩ Tiểu Tả có thể gọi cô, cô cứ như vậy mơ màng ngủ mấy giờ, cô lo lắng cho Tiểu Tả, nên dậy trước Lạc Dịch Bắc.
Sau khi tỉnh dậy liền đi phòng của tiểu tả.
Tiểu Tả đã tỉnh lại.
Thấy cô, rất vui vẻ nhìn cô cười.
“Ăn cơm ngon không?” Phương Trì Hạ vài bươc đi qua, ngồi bên giường của nó.
Tiểu Tả hôm nay tinh thần đã khôi phục rất tốt, lại khôi phục lại dáng vẻ tiểu thiếu gia.
Quét mắt nhìn người hầu ở đây, hắn cao giọng “Mọi người đi ra ngoài đi, nơi này tạm thời không cần mọi người.”
Đám người nhìn Phương Trì Hạ đang ở đât, tất cả đều yên lòng đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, cả phòng lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại cô và tiểu tả.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn nó, nghĩ đến bình thường nó cũng đối với cô bảo vệ, nhịn không được hỏi “Em rất yêu thích chị sao?”
Lời này cô hỏi rất trực tiếp, cô cho rằng với tính cách kiêu ngạo bình thường của nó, nên trực tiếp cự tuyệt hoặc là tổn hại cô vài câu.
Nhưng mà tiểu trái ngược lại rất chân thành, gật gật đầu.
“Vì sao vậy?” Phương Trì Hạ tò mò hỏi.
Tiểu Tả trâm mặc hồi lâu. Không trực tiếp trả lời mà nói “Chị, em kể cho chị chuyện cũ của em có được không?”
Đây là lần đầu tiên nó gọi cô là chị, âm thanh trẻ con non nớt, khiến cho nội tâm của Phương Trì Hạ rất ấm áp dễ chịu.
“Được.” Nhẹ gật đầu, cô lấy cái gối ra sau lưng hắn, đế nó dựa vào thoải mái một chút.
Tiểu tả trầm mặc một lát mới chậm rãi kể chuyện cũ của mình: “Lúc trước em còn chưa quay về Lạc gia, có một thời gian rất dài đều sống với ba ba ở nước ngoài. Chị chắc chắn không đoán được a, kì thật lúc mẹ sinh em, ba ba một chút cũng không vui mừng, bởi vì vài năm kia, ba ba cũng không thương mẹ của em, ông ấy một mực thích người khác. Cho nên lúc em sinh ra không được hoan ngênh.”
“Thế nhưng mà, em vừa sinh ra đã bị ba ba mang đi. Ông ấy chỉ nhận em, không nhận mẹ em. Vì vậy trước khi em năm tuổi đều chỉ sống với một mình ba ba.”
“Bởi vì không thương em, nên ba ba đối với em rất lạnh lùng, cho nên nhiều năm như vậy em chỉ sống cùng với người hầu.”