Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 216: Gọi tôi là ông nội đi




"Khó chịu chỗ nào? Thuốc gì? Để ở đâu ạ?" Phương Trì Hạ nhìn trên người ông ta, không nhìn thấy chỗ nào để thuốc, đỡ ông ta đến ngồi xuống cái ghế nghỉ cạnh đó, lại hỏi, "Có cần cháu đi mua không?"

"Thuốc dạ dày..." Lạc Ân Kỳ xoa bụng, biểu cảm rất không dễ chịu.

Phương Trì Hạ ngẩn người, vậy là mắc bệnh dạ dày rồi?

Định giúp ông ta đi mua thuốc, lại sợ sau khi rời đi ông ta sẽ xảy ra chuyện, chần chừ một lúc, sau cùng lấy điện thoại gọi điện cho Đồng Nhan, "Nhan Nhan, bây giờ cậu đi xem gần đó chỗ nào có tiệm thuốc trước đã, giúp tớ mua thuốc dạ dày, tớ ở khách sạn chờ cậu."

Dặn dò ngắn gọn một câu, cô cất điện thoại.

Thật ra cô không biết gần đây có tiệm thuốc hay không, cũng không biết Đồng Nhan lần này đi, bao lâu mới có thể trở về.

"Bác chịu đựng thêm chút!" Nhìn dáng vẻ của Lạc Ân Kỳ rõ ràng không dễ chịu, cô đỡ ông vào bức tường ở sau lưng, ngồi xổm xuống trước mặt ông, cầm tay của ông, ấn giữ tay của ông bắt đầu giúp ông xoa bóp.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, cũng không biết đang làm gì, xoa quanh cổ tay của ông qua lại vài lần, sau đó lại đến huyệt Túc Tam Lý ở chân.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cũng không biết đã được bao lâu, mãi đến khi sắc mặt của Lạc Ân Kỳ từ từ dịu lại, mồ hôi lạnh cũng ngừng ra.

Cô đang thông qua phương phương thức chữa trị bằng tay giúp ông giảm đau!

Lạc Ân Kỳ mặt không biến sắc nhìn cô vẫn chăm chú chuyên tâm giúp ông xoa nhẹ, gương mặt hiền hòa đến lạ.

Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, ông đã biết cô thông minh hơn người, nhưng mà không biết cô lại có thể biết cả những thứ này.

Cô bé này, một lần nữa khiến ông nhìn cô với cặp mắt khác.

"Khỏe chút chưa ạ?" Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên, hỏi thăm lần nữa.

"Đã không sao rồi" Lạc Ân Kỳ cười nhạt với cô, "Trùng hợp thế, cũng đến đây dùng bữa à?"

"Đúng vậy, là cùng với bạn." Phương Trì Hạ lễ phép trả lời.

"Nếu đã gặp nhau rồi, vậy thì cùng ăn nhé!" Lạc Ân Kỳ đứng dậy, đi được hai bước, bước chân dừng lại, đưa khuỷu tay của mình cho cô.

Phương Trì Hạ trước là ngẩn người, có hơi bất ngờ trước hành động này của ông, nhưng lại không phải ngốc.

Cô hiểu điều này là bảo bản thân dìu ông.

Dìu một trưởng bối như thế, thông thường chỉ có những người thân cận nhất ở bên cạnh mới có tư cách, mà ông lại để cô làm như vậy, đây là lý do khiến Phương Trì Hạ ngạc nhiên.

"Đi thôi!" Lạc Ân Kỳ ra hiệu.

Phương Trì Hạ định thần lại,đi đến vài bước, đỡ lấy khuỷu tay của ông, cùng ông đi vào nhà hàng.

Đến nhà hàng mà trước đây Lạc Ân Kỳ hay đi, Đồng Nhan vừa vặn mua được thuốc trở về.

"Ai đã bị bệnh? Hạ Hạ là cậu ư? Cậu bị bệnh dạ dày từ khi nào?" Vừa vội vội vàng vàng chạy đến, Đồng Nhan hỏi một đống câu hỏi.

Nhìn thấy Lạc Ân Kỳ, ngẩn ra một lúc, ánh mắt ngạn nhiên nhìn về hướng Phương Trì Hạ đang ở bên cạnh ông.

Phương Trì Hạ đỡ ông ngồi, hiển nhiên là được sự cho phép của cụ ông.

Ông nội thích Hạ Hạ ư?

Ý thức được vấn đề này, Đồng Nhan lại không biết bản thân nên vui mừng hay lo lắng cho cô.

"Bé Nhan, con cũng ở đây à, con và cô bé này quen biết? Cùng ăn nào!" Lạc Ân Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi xuống.

"Ông nội, là ông không khỏe ạ?" Đồng Nhan ngượng ngập ngồi xuống, đưa thuốc cho ông, ánh mắt bình thản mà nhìn về Phương Trì Hạ.

"Trùng hợp vừa gặp được cụ ông, nên đã cùng đến." Phương Trì Hạ giải thích.

"Cái gì cụ ông, nếu đã thân với Nhan Nhan như thế rồi, thì theo nó cùng gọi ông nội đi!" Lạc Ân Kỳ sửa lại câu nói của cô, gọi phục vụ đến chọn món.