Đồng Tây Dao nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ mà Lạc Dịch Bắc đưa, ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hai người, “Các con……”
Phương Trì Hạ ngẩn ra, ánh mắt xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lạc Dịch Bắc.
Kỳ thật cô rất không hiểu hành động vừa rồi của anh, vừa thấy cô mới đem quà tặng ra, nếu tối nay anh mới đưa, có lẽ chuyện này cũng không xảy ra.
Kỳ thật Lạc Dịch Bắc vốn không để ý hành động vừa rồi của mình có thể khiến người khác hiểu lầm hay không mà chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, thậm chí cũng không giải thích, “Con đến chỗ của chú đây!”
Đương sự vừa mới đi, ánh mắt Đồng Tây Dao đã chuyển hướng về phía Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ không biết nên giải thích như thế nào, loại tình huống này nói hai người hoàn toàn không quen biết thì ai tin?
Đang lo khổ, Đồng Nhan lại bỗng nhiên cười hì hì, “Mẹ, quà của Dịch Bắc và Trì Hạ cùng là con lựa, con gái mẹ chọn, mẹ thích không?”
Phương Trì Hạ ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cô.
Đồng Nhan chỉ hướng về phía Đồng Tây Dao cười đặc biệt ngọt ngào, mi mắt cong cong, cái dạng này của cô, hoàn toàn làm người khác không phân biệt được cô đang nói dối.
“Thì ra là thế!” Nghi vấn trong đầu Đồng Tây Dao tựa hồ cũng buông xuống, lúc sau liền nghiêng đầu nói chuyện phiếm với khách khứa khác.
Đồng Nhan thừa dịp kéo tay Phương Trì Hạ đi tơia nơi không người.
“Đại Bảo, vừa rồi cám ơn cậu.” Phương Trì Hạ thở phào, vài bước đuổi kịp cô, giọng điệu cũng nhẹ đi không ít.
“Nói đi, thành thật khai báo, sao lại thế này?” Đồng Nhan dẫn cô vào vườn hoa, bộ dáng hỏi tội.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn cô, có chút do dự rốt cuộc nên nói hay không.
Lạc Dịch Bắc thế nhưng quen biết Đồng Nhan, hơn nữa quan hệ hai nhà còn thân thiết như vậy, đây là điều khiến cô không mong đợi nhất!
Kỳ thật cô cũng không muốn nói chuyện mình và Lạc Dịch Bắc kết hôn cho bất cứ ai, nhưng Đồng Nhan, cô, và Lạc Dịch Bắc đều gần nhau như vậy, muốn giấu, tựa hồ không có khả năng.
Phương Trì Hạ châm chước, quyết định nói thẳng với cô ấy, “Đại Bảo, tớ nói cho cậu thì cậu phải đáp ứng giúp tớ giữ bí mật.”
“Nói đi!” Đồng Nhan tiếp tục ép hỏi.
Phương Trì Hạ thật cẩn thận quan sát phản ứng cô, nói, “Đối tượng kết hôn lần trước tớ nói, kỳ thật là Lạc Dịch Bắc.”
Vẻ mặt Đồng Nhan rõ ràng đã bị khiếp sợ rồi.
Thế nhưng là Dịch Bắc!
Sự thật này còn chưa kịp tiêu hóa, Phương Trì Hạ lại bay tới một câu, “Ẩn hôn, mọi người không biết.”
Đồng Nhan ngẩn ra, lập tức giật mình, tức thời không bình tĩnh được, “Cậu, cậu!”
Chỉ vào cô, rất muốn nói gì đó, Phương Trì Hạ đã đẩy cô đi về hướng đại sảnh đi, “Được rồi, chuyện này về sau chúng ta lại từ từ bàn tiếp, bây giờ thì đi vào trong ngồi nào!”
Đồng Nhan giận này, nhìn cô một cái, rũ tay xuống bị cô kéo đi.
Hai người đi vào đại sảnh, tìm vị trí ngồi xuống, Đồng Nhan gọi hai phần salad, ngồi trên ghế vừa ăn vừa vì cô nghiêm túc giới thiệu, “Đám người Lạc gia thật khôn khéo, chuyện của hai người sợ là không lừa được bao lâu.”
“Nhìn xem, cô gái đứng cách đó không xa kia là em gái Dịch Bắc, Bảo Bảo nghe nói qua chưa?”
“Cô bên cạnh chính là mẹ hai người, Sa Chức Tinh. Dì Chức Tinh đang học thiết kế trang sức, tác phẩm thiết kế rất được đánh giá cao.”
“Người đàn ông bên cạnh là chú Hi Thần, có quen biết với ba tớ, quan hệ hai người họ rất tốt, hai nhà chúng tớ thường xuyên qua lại.”
“Gần đó là ba tớ, còn có anh tớ, quan hệ với Dịch Bắc cũng rất tốt.”