Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 167: Đừng nghĩ nhúng chàm cô




Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn, cứ như vậy liếc xéo cô, sau đó trước mặt cô đi vào phòng tắm “Cùng tắm!”

Phương Trì Hạ giật mình, trợn mắt nhìn anh.

Lạc Dịch Bắc nhìn qua thấy phản ứng của cô khóe miệng khẽ cười.

Không muốn có quan hệ với anh?

Anh ngược lại càng muốn nghĩ cách nhúng chàm cô!

ÁNh mắt anh nặng nề, còn có chút nguy hiểm.

Phương Trì Hạ bị anh nhìn có chút sợ hãi, cũng không có đẩy anh ra ngoài mà quay người chạy ra phòng ngủ.

Để lại một câu “Em tắm rất lâu. Không muốn ảnh hưởng đến anh, em qua phòng khách tắm!”

Lí do của cô rất khá, cảm giác như đang suy nghĩ cho anh, mới một chút liền không thấy bóng dáng.

Lúc Lạc Dịch Bắc theo sát đi ra, trên hành lang đã không thấy người.

Lạc Dịch Bắc dựa vào cạnh cửa, mắt lạnh lùng nhìn hướng cô đi, khóe môi cười lạnh, cũng không đi cùng.

Cùng sống dưới một mái nhà, nếu anh muốn làm gì, cô trốn được mấy lần?

Ngày hôm sau là Chủ Nhật.

Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ sau khi tỉnh lại đều nhận được một cuộc điện thoại.

Phương Trì Hạ là do Đồng Nhan gọi đến, nói đêm nay ở nhà mình có người tổ chức sinh nhật có muốn đi cùng hay không.

Đồng Nhan có gia thế rất thần bí, Phương Trì Hạ căn bản không hiểu rõ hoàn cảnh của cô ấy, hơn nữa đối phương cũng rất ít nhắc đến.

Hôm nay lại đột nhiên mời cô đi nhà mình, Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, hai người chơi lâu như vậy, người ta cũng đã lên tiếng mời, cô đương nhiên không có lí do từ chối, vậy nên đáp ứng.

Lạc Dịch Bắc là điện thoại của chú gọi đến, không phải là chú ruột, đối phương chỉ là có quan hệ tốt với Lạc gia, nhìn Lạc Dịch Bắc lớn lên từ nhỏ, so với chú ruột cũng không có gì khác nhau.

Không biết trong điện thoại đối phương nói cái gì, sau khi điện thoại chấm dứt, Phương Trì Hạ nhìn anh như thế hình như là muốn ra ngoài

.“Muốn đi ra ngoài sao?” Nhìn anh đang đứng ở trước cửa, cô biết rõ còn cố hỏi.

“Ư.” LẠc Dịch Bắc nhàn nhạt trả lời.

“Vừa vặn em cũng cửa hàng, anh có thể tiện đường đưa em đi một chút chứ?” Phương Trì Hạ còn nói.

Lạc Dịch Bắc đang đứng quay lưng về phía cô rõ ràng cả người cứng lại, chậm rãi nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc.

“Sao vậy?” Phương Trì Hạ không rõ tại sao anh nhìn như vậy, cô đi cửa hàng cũng kỳ lạ sao?

“Nếu như không tiện đường, em tự bắt xe bus cũng được rồi.” Cảm thấy ánh mắt anh là không đồng ý, cô cứng nhắc đến bên cạnh anh thay giày,xong đi ra ngoài.

Đi đến cửa biệt thự, đang chuẩn bị ra ngoài, Lạc Dịch Bắc dừng xe lại bên người cô.

“Lên xe!” Ngước mắt nhìn vị trí bên cạnh mình, anh nói giọng như cũ bình thường.

Phương Trì Hạ không do dự, mở cửa xe ngồi lên.

Cô kì thật cũng không muốn cùng anh gần gũi như vậy, nhưng xung quanh biệt thư quá vắng vẻ, đón xe cũng rất bất tiện, mỗi lần đều đợi thật lâu.

Nếu như anh tiện đường đưa cô đi một đoạn cũng bớt việc.

“Đi cửa hàng làm cái gì?” Lạc Dịch Bắc lái xe, thuận tiện hỏi

“Mua quà, nhà của một người bạn có người sinh nhật.” Phương Trì Hạ giải thích.

Lạc Dịch Bắc lại khẽ giật mình, ánh mắt cứng lại nhìn chằm chằm cô vài giây, lông mày nghi ngờ nhăn nhăn.

Phương Trì Hạ bị anh nhìn có chút quái dị, không biết ánh mắt này của anh có ý gì, cho đến…