Càng khiến Phương Trì Hạ ngạc nhiên hơn đó là, giờ tan ca, anh lại có thể chủ động đến đón cô.
Nhìn người đàn ông lúc nào cũng xuất hiện ở đây có thể gây ra lắm lời ồn ào, Phương Trì Hạ giật mình đến há hốc, cây bút đang cầm trong tay trong tay trượt xuống một tiếng "lạch cạch".
Lạc Dịch Bắc cũng không đi đến, chắc là để giúp cô tránh bị nghi ngờ, chỉ đứng cạnh cửa liếc mắt ra hiệu với cô.
Phương Trì Hạ tự nhiên đã hiểu ánh mắt này của anh là có ý gì, hoảng loạn dọn dẹp đồ đạc trên bàn của mình, từng bước từng bước đi về phía anh.
Hai người một trước một sau đi khỏi phòng làm việc, vào đến thang máy, Ánh mắt của Phương Trì Hạ nhìn anh có hơi bối rối khó hiểu, "Sao anh đến đây?"
Lạc Dịch Bắc kỳ thật là đến xem cô đã đi hẹn chưa, nhưng không thể nói như thế với cô, chỉ lạnh lùng trả lời bốn chữ, "Thuận đường đi qua."
"Đi đâu lại thuận đường đến thế?" Phương Trì Hạ rất tùy miệng hỏi thêm.
Lạc Dịch Bắc liếc cô một cái, vẻ mặt thờ ơ, "Cô lắm chuyện nhỉ?"
Phương Trì Hạ ngạc nhiên, cô mới hỏi hai câu, sao lại gọi là lắm chuyện?
Biết Lạc Dịch Bắc chỉ là không muốn nói, cô cũng không tiếp tục truy hỏi, nghiêng đầu nhìn gương sửa sang lại vẻ ngoài của mình.
Thời gian làm việc cô vén bừa tóc lên thành một búi thoải mái, không nghiêm túc, ngược lại rất tinh nghịch.
Thả tóc xuống, cô rất tùy ý nhìn vào gương chỉnh sửa lại, còn từ trong túi lấy ra một cây son, tô lên trên môi.
Đôi môi của cô có hơi sưng, là bị Lạc Dịch Bắc tối qua giày vò.
Cây son này cũng không phải đồ trang điểm, mà chỉ để giảm sưng, không có màu.
Nó được cô mua vài ngày trước khi ở Sicily, sau khi kết hôn cô bị Lạc Dịch Bắc giày vò không ít, Lạc Dịch Bắc mỗi lần đều mạnh tay thô bạo, cảnh môi bị sưng, chốc chốc lại xảy ra với cô.
Chuẩn bị một cây son thế này, Phương Trì Hạ cảm thấy rất cần thiết.
Cô cầm son môi, nhìn vào gương tô rất cẩn thận, động tác cũng rất chậm.
Cô như thế, ở trong mắt của Lạc Dịch Bắc, cảm giác giống như sau khi trang điểm cẩn thận thì chuẩn bị đi hẹn hò người khác vậy.
Sắc mặt của Lạc Dịch Bắc trầm xuống.
Phương Trì Hạ nhìn cũng không nhìn qua hướng của anh, thang máy vừa đến tầng một, đã đi ra trước anh.
"Lát nữa tôi phải đến chỗ này, sẽ không về thẳng nhà, tôi đi trước đây!" Buông một câu, cô quay người đi ra cửa.
Đến chỗ này?
Lại có thể ở trước mặt anh đi hẹn hò!
Lạc Dịch Bắc bực bội chỉnh sửa cà vạt, lúc bóng dáng của cô sắp biến mất, lạnh lùng gọi cô lại, "Đứng lại!"
Phương Trì Hạ ngạc nhiên, quay đầu khó hiểu, "Sao thế?"
"Không có gì, trùng hợp tôi cũng rảnh, cùng đi!" Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích thêm, đi đến vài bước, ra ngoài cửa trước cô.
Phương Trì Hạ cả ngày hôm nay đều cảm thấy anh ta kì lạ, bây giờ anh làm ra hành động kì quặc như vậy, cô ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Đi thì đi, cô cũng không làm chuyện gì sai trái!
Để mặc anh đi theo, Phương Trì Hạ cùng anh một trước một sau đi lên xe.
Lạc Dịch Bắc khi ngồi lên xe cả quãng đường đều lạnh lùng, đặc biệt là khi nhìn cô, mắt sắc nhọn giống như đang cứa vào cô vậy.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến khó hiểu, trên người có hơi gợn tóc gáy.
Cô đã làm gì?
"Tôi tới phía trước một lát!" Chỉ ngón tay về con đường trước mặt, cô nhắc nhở.
Tầm nhìn của Lạc Dịch Bắc nhìn về phía trước một cái, thoáng thấy sơ qua toàn là nhà hàng, ánh mắt càng trầm đi.
Còn dám hẹn hò ở gần công ty?