Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 138: Mới mấy ngày đây đã nhớ tôi rồi




Phương Trì Hạ mấy ngày nay vẫn luôn ngủ ở nhà một mình, khi ở một mình, cô ăn mặc rất tùy tiện.

Lúc này cô đang mặc một cái đầm ngủ vô cùng thoải mái, cầu vai nghiêng lệch để lộ vai, váy cũng rất ngắn, một nửa đôi chân thon dài đều lộ ra ngoài.

Cô như vậy, nếu như không phải Lạc Dịch Bắc biết tính cách của cô, chắc sẽ tưởng là cô cố tình mặc để chào đón anh.

Nhưng mà, bất luận là vô tình hay cố ý, điều này cũng giúp cho Lạc Dịch Bắc thuận tiện không ít.

Đi qua vài bước, cuộn người cô quay sang hướng của mình, Lạc Dịch Bắc cúi người hôn cô, tay bắt đầu kéo quần áo của cô.

Có vẻ cảm thấy trên xô-pha không tiện để hành động mạnh, anh hơi nhíu mày không vui, định bế cô đi lên lầu, chiếc điện thoại mà trước đây Phương Trì Hạ luôn mang theo bên mình, lại rơi xuống một tiếng "lách cách".

Tiếng rơi nặng nề, khi chạm đất không biết đã chạm phải phím nào, màn hính sáng lên.

Lạc Dịch Bắc vốn không định quan tâm, nhưng mà, khi giúp cô nhặt điện thoại lên, ánh mắt trong lúc vô ý đã nhìn thoáng trên đó.

Điện thoại của Phương Trì Hạ vẫn còn chưa thoát phần tin nanh, sau khi màn hình sáng lên, bên trong trừng hợp hiện lên đoạn trò chuyện lúc nãy giữa cô và Đại Bảo Bối.

Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc dán vào từng lời nói to gan lộ liễu ở trên đó, sau đó, tất cả biểu cảm trên mặt cứ như vậy mà cứng đơ.

Tên tài khoản nanh tin của Phương Trì Hạ là Nhất Thế Thịnh Hạ, toàn bộ nội dung của cuộc trò chuyện là:

Đại Bảo Bối: Cậu chuyển đi rồi ư?

Nhất Thế Thịnh Hạ: Đúng vậy, sao thế? Mới mấy ngày đây đã nhớ tớ rồi?

Đại Bảo Bối: Sao cậu không nói một tiếng?

Nhất Thế Thịnh Hạ: Không phải bây giờ cậu cũng biết rồi ư?

Đại Bảo Bối: Nghe nói cậu kết hôn rồi!

Nhất Thế Thịnh Hạ: Thì có sao? Ông xã của tớ tớ làm gì cũng sẽ không quản đâu, chúng ta vẫn có thể muốn làm gì thì làm như xưa, hôm nào nếu cậu nhớ tớ, gọi điện thoại hẹn tớ là được, hai người đi chơi, khách sạn, muốn đi đâu đều có đôi.

Đại Bảo Bối: Chuyện này sao có thể tùy ý như vậy? Cậu ra đây cho tớ, tớ đảm bảo không đánh chết cậu!

Nhất Thế Thịnh Hạ: Ra đây? Giờ này? Cậu chắc chứ?

Đại Bảo Bối: Giờ này thì sao?

Nhất Thế Thịnh Hạ: Lúc này đi ra thì gian tình quá! Được rồi, Đại Bảo, tớ biết cậu lo tớ sống không vui, không sao đâu, tớ rất khỏe, cũng rất vui vẻ, cậu cũng đừng lo lắng nữa, cho dù gả đi hay không, người cuối cùng tớ yêu nhất là cậu.

Đại Bảo Bối: Có vấn đề tại sao không kiếm tớ?

Nhất Thế Thịnh Hạ: Đại Bảo, tớ quả thật không ổn rồi, hay là hôm nay cứ như vậy trước nhé? Ngày mai gặp nhau! Dây nhỏ roi nhỏ tùy cậu!

Cả cuộc nói chuyện của hai người này, câu cuối cùng Phương Trì Hạ nói với đối phương Trả lời cách câu trước vài phút, dường như là đã trầm mặc rất lâu.

Lạc Dịch Bắc cầm điện thoại của cô, đôi mắt nhìn chòng chọc vào từng câu nói mang đầy tình cảm, sắc mặt đen như đáy nồi.

Ông xã cái gì cũng không quản?

Hai người đi chơi ngay cả khách sạn cũng có đôi?

Người tớ yêu cuối cùng là cậu!

Gặp nhau, dây nhỏ, roi nhỏ?

Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc lạnh lùng lướt qua từng câu nói trong lịch sử trò chuyện, đôi mắt lạnh đến giống như từng tảng băng bị nứt toát vỡ vụn.

Nơi lồng ngực vô cùng ngột ngạt, ánh mắt chuyển lên trên xô-pha Phương Trì Hạ vẫn ngủ rất ngon, gương mặt anh lạnh lùng hét lên với cô một tiếng, "Phương Trì Hạ, cô tỉnh lại cho tôi!"

Âm lượng tiếng hét này của anh không nhỏ, từ lúc hai người quen biết đến kết hôn cho đến nay, lần đầu tiên anh tức giận đến vậy, trong ngữ khí đều nồng nặc mùi thuốc súng