Là người đàn ông nhìn rất khí khái, ánh đèn mông lung che khuất nửa mặt anh ta, Phương Trì Hạ không thấy hết cả khuôn mặt nhưng có thể cảm giác được người anh ta rất tôn quý.
Nhưng người xung quanh hình như rất sợ anh ta, cách xa ba mét không có ai lại gần, xa xa cúi thấp, đối với anh cung kính.
Phương Trì Hạ căn bản không biết thân phận của người này, hơn nữa người kia lại đứng ở cạnh tháp Champagne, lúc cô định đi qua, mấy người tùy tùng hình như muốn ngăn cản.
Nhưng mà người kia lại cái gì cũng không nói, lại nhịn xuống hành động ngăn cản người.
Phương Trì Hạ một mình đi đến tháp Champagne, lấy một ly rươu, muốn rời khỏi, khóe mắt không nhịn được nhìn qua người đàn ông kia một cái.
Anh ta hình như đang nếm rượu trước mặt để không ít cái ly dài, hình như không tìm thấy vị mình thích, mà hình như là đang suy nghĩ cái gì.
Phương Trì Hạ đứng bên cạnh nhìn anh ta, nhìn anh ta nhíu lông mày, một ly lại một ly bị anh ghét bỏ để qua một bên, cô liền vài bước đi qua phía anh.
“Tiểu thư, không được!” Tùy tùng đứng cách ba mét thấy hành động của cô, muốn ngăn cản lại bị ánh mắt của người đàn ông kia ngăn lại.
Phương Trì Hạ trực tiếp đi đến bên cạnh ngươi kia, lấy từ trong đó ba cái ly, lại lấy ra một cái ly không, không biết theo tỉ lệ gì đổ vào.
Nhẹ nhàng lắc lắc, nói với anh ta “ Thử cái này đi, Brandy thêm Thanh bưởi và anh đào Tây Ấn Độ.”
Phương pháp cô phối hợp rất kì diệu, cơ hồ là chưa từng nghe thấy.
Người kia nghe cô nói gợi lên hứng thú, bưng ly rượu kia lên nhấp nhấp.
Vị cay tràn ngập khoang miệng, lúc sau là thanh bưởi và anh đào tây ấn độ đắng chát.
Cảm giác rất kì diệu, giống như là đi thám hiểm, lúc bắt đầu sẽ rất quái lạ, nhưng một chút lại bị vị thanh bưởi nhàn nhạt thơm ngát thay thế, nhẹ nhàng khoan khoái, dư vị làm người ta rất hài lòng.
Người kia đối với ly rượu vô danh của cô rất hứng thú, mặt mày thoạt nhìn rất sung sướng.
“Làm sao biết vậy?” Ánh mắt nhìn cô, là lần đầu tiên anh nhìn thẳng đánh giá cô.
Ngũ quan tinh xảo, làn da dưới ánh đèn trắng sáng, hai con mắt linh động kì thật nhìn như vậy chỉ có khí chất linh hoạt cũng không quá kinh diễm, nhưng lại khiến cho anh ta nhìn mãi không dời.
“TRước kia thường làm phục vụ tại các buổi party nhìn người ta làm qua.” Phương Trì Hạ trả lời rất thẳng tanh.
Người kia hình như khẽ giật mình, đối với lời cô có chút ngoài ý muốn, ánh mắt tỉ mỉ nhìn cô.
Phương Trì Hạ mặc một thân lễ phục xinh đẹp, sắc đen cao quý mà ưu nhã, vòng cổ thoạt nhìn cũng có giá trị không nhỏ.
Nhìn cô như vậy không ai ngjĩ cô từng làm phục vụ.
Nhưng mà cô lại trả lời không chút che dấu.
Đang chuẩn bị nói cái gì thì cô lại xoay người rời đi.
Người kia đưa mắt nhìn cô rời đi, phản xạ có điều kiện muốn kéo cô lại, nhưng sau lưng lại có giọng nói cung kính vang lên “Phí Tư Nặc điện hạ, bá tước đại nhân ở bên ngoài đợi đã lâu!”