Trên biển ánh sáng sán lạn, lúc Phương Trì Hạ lên boong thuyền, Lạc Dịch Bắc đang ngồi ở trước bàn tối hôm qua hai người ăn, xung quanh có nhiều người đứng hầu hạ.
Chẳng qua là lúc cô đi lên, vốn có nhiều người còn đang hầu hạ liền an tĩnh đi xuống.
Phương Trì Hạ ngồi xuống đối diện anh, nói “Hôm nay chúng ta còn ở lại đây sao?”
“Như thế nào? Không thích? Lạc Dịch Bắc ưu nhã dùng món ăn, lúc nói cũng không để ý đến cô.
Phương Trì Hạ kì thật không phải không thích, ngược lại cô cảm thấy ở du thuyền nhìn phong cảnh trên biển rất đẹp.
Nhưng mà không có khả năng cô nói với Lạc Dịch Bắc như vậy.
Không khéo lời nói ra vài ngày sau còn ở trên thuyền cũng không chừng.
“Cũng được.” Học khẩu khí của anh, cho anh câu trả lời lập lờ nước đôi, Phương Trì Hạ cầm lấy xiên thưởng thức món ăn vừa ngắm cảnh biển, đem bữa sang giải quyết, đi ra ngoài ý muốn vậy mà Lạc Dịch Bắc cùng cô ăn sáng xong lại dẫn cô xuống.
Nơi này là Sicily, truyền thuyết bắt nguồn từ Mafia Italy, trên đảo này có rất nhiều tổ chức lớn nhỏ, giao dịch trên biển cũng rất nhiều.
Hai người một trước một sau đi xuống, xung quanh có vài con thuyền đang dừng lại, còn thấy những người đàn ông mang đồ đen đeo kính râm đang nghiêm chỉnh đi qua.
Lúc hai người đi ra ngoài, đúng lúc có mười mấy người đàn ông cầm súng đi tới.
Phương Trì Hạ hôm qua lúc đến nơi này thấy rât an tĩnh, không nghĩ đến bên ngoài lại hắc ám như vậy.
Ánh mắt nhìn đám người kia, vốn kéo một khoảng cách với Lạc Dịch Bắc vài bước liền chạy theo sau.
Lạc Dịch Bắc vẫn như cũ mắt không chớp mà đi đường của mình, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn.
Anh giống như chuyện gì cũng không xảy ra, trên mặt đạm mạc, không mảy may đem đám người kia đặt trong mắt.
Hai người đi bình thường như người đi đường,
Vốn cũng bình an vô sự.
Ai ngờ lúc đi sát qua người cầm đầu của mấy người áo đen thình lình quét mắt qua nhìn hai người.
Phương Trì Hạ bị nhìn thấy nội tâm lộp bộp xiết chặt, cả người không tự chủ dưa sát vào người Lạc Dịch Bắc.
Ánh mắt người kia nhìn cô, rồi nhìn Lạc Dịch Bắc, định dạng khuôn mặt trong vài giây, bỗng nhiên tay cầm súng giơ lên.
“Cẩn thận!” Phương Trì Hạ vốn luôn bất động thanh sắc liếc người kia, cảm thấy được động tác của anh ta, cô phản xạ liền hướng qua giúp Lạc Dịch Bắc đỡ.
“Phanh” tiếng súng vang lên sau hành động của cô.
Lạc Dịch Bắc cơ hồ là không ngờ sẽ xảy ra tình huống đột ngột như vậy, đầu tiên là bất động thanh sắc nhìn qua vết thương của Phương Trì Hạ, ánh mắt sắc bén nhìn về người đàn ông nổ súng.
Chân dài nhấc lên, xút cục đá bên chân lên trúng vào tay người kia, súng “Lạch Cach” rơi xuống.
Anh ra tay rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm súng, muốn nhặt lên trước người kia thì một viên đạn khác bắn về phía anh.
Lạc Dịch Bắc ôm Phương Trì Hạ nhanh nhẹn tránh đi, ánh mắt nặng nề.