Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 13: Túi tiền lại có thể eo hẹp đến thế




Phương Trì Hạ vài bước đã theo kịp, từ đầu đến cuối đều theo sau anh, xém chút đã dính chặt với anh.

Khoé mắt Lạc Dịch Bắc khẽ liếc sang, nhìn cô đang vội vã đi theo mình, khoé miệng nhếch lên kinh thường.

Phương Trì Hạ theo sát anh xuống lầu, con đường đi ra khách sạn này, không gặp thấy ai cả.

Điều này làm cô thở phào, chưa dứt một hơi, lại thoáng thấy không xa Phương Vinh đang quay lưng lại với cô nói chuyện điện thoại.

Anh ta thật sự vẫn còn ở đây?

Bên này, Lạc Dịch Bắc vừa đi ra thì đến thẳng đến chiếc xe riêng đã chờ từ sớm trước cửa khách sạn.

Cửa xe được mở ra, cong lưng đi lên xe, chiếc Rolls-Royce màu đen đang chuẩn bị phóng đi, ánh mắt của Phương Trì Hạ nhìn theo hướng của anh, chạy nhanh sang phía bên này.

“Chờ một chút! Chờ đã!” Đứng ở giữa đường, dang hai cánh tay chặn chiếc xe đang chuẩn bị rời đi, cánh tay của cô níu lấy cửa xe.

Tài xế ở trước hoảng hốt nhìn cô, mắt ngơ ngác quay sang Lạc Dịch Bắc ở phía sau, chờ đợi căn dặn của anh, “Cậu Bắc, chuyện này…”

Lạc Dịch Bắc khép mắt lại, không nói gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không một lần mở ra.

Không kịp chờ sự đồng ý của anh, chạy đến trước xe vài bước, Phương Trì Hạ kéo cửa xe ra ngồi vào trong.

Sau khi lên xe, vì để không bị anh tống cô ra ngoài, cô ngồi rất gần cửa sổ, rất cẩn thận mà giữ khoảng cách nhất định với anh.

Đôi mắt đang nhắm của Lạc Dịch Bắc mở ra, gương mặt vốn không chút biểu cảm dường như lạnh đi vài phần.

Ánh nhìn thuận theo khoảng trống giữa hai người, lại từ từ chuyển lên trên mặt của cô.

“Có chuyện gì à?” Thanh âm lạnh ngấm, nghe không ra là cảm xúc gì, dường như vạn năm cũng không làm nổi được sóng trên mặt hồ vậy.

Phương Trì Hạ im lặng nhìn anh, không định nói với anh bản thân đang trốn một tên con trai, đôi mắt chuyển động trái phải một lúc, ngượng ngập tìm một cái cớ cho mình, “Túi tiền của tôi không biết đi đâu mất rồi, trường tôi cách nơi này xa lắm, anh có thể đưa tôi về một chuyến không? Có lẽ chúng ta thuận đường!”

Suy nghĩ một chút, cảm thấy sức thuyết phục của câu này không đủ, cô lại thêm một câu, “Sau khi về, tôi có thể trả tiền xe!”

Lúc cô nói như thế trong lòng nghĩ là, anh ta xem ra cũng không giống người hứng thú với chút tiền đó, cho dù cô nói như vậy, anh ta chắc cũng sẽ không đồng ý mới phải.

Ai ngờ Lạc Dịch Bắc theo lời nói đó của cô tiếp một câu, “Bao nhiêu?”

Phương Trì Hạ bị câu ấy làm cho cứng họng một lúc, ngay tức khắc không nói thành lời.

Có cần phải tính toán với cô đến thế không?

Chạy xe Rolls-Royce mà lại đòi cô chút tiền kia, anh ta không mất mặt ư?

Ánh mắt Lạc Dịch Bắc lướt trên người cô một hồi, bình thản buông ra hai chữ, “Không tiền?”

“Ai nói vậy?” Cho dù bản thân thật sự không có tiền, nhưng mà, Phương Trì Hạ lại không muốn tỏ ra yếu thế.

Bàn tay rất muốn bùng lên đánh người kia đút vào trong túi quần áo, hào hùng mà tiện tay lấy ra một sấp nhân dân tệ dày cộm, tiếc rằng... túi tiền lại quá eo hẹp.

Phương Trì Hạ là một học sinh nghèo, tuy gia cảnh Phương gia rất tốt, nhưng một con gái nuôi như cô, bởi vì Phương Vinh cứ luôn trừng cô không buông, lại không dám thường xuyên về nhà, làm sao có bao nhiêu tiền?

Sau khi hồi tưởng lại, bỗng nhiên Phương Trì Hạ đã thấy hối hận.

Túi tiền trống rỗng thế kia, ngộ nhỡ anh ta bảo cô trả tiền trước đi đường sau thì làm sao?

Phương Trì Hạ không nói gì nhìn anh ta, thầm cầu nguyện anh ta đừng hỏi ra câu này.

Nào ngờ anh ta giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, thuận miệng trả lời một câu, “Không ngờ lại bị tôi đoán trúng?”

Phương Trì Hạ, “...”