Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 119: Cưng chiều tận xương




Bảo Bảo...

Phải cưng chiều nhiều lắm mới có thể gọi tên của một người ôn nhu tận xương đến như vậy?

Phương Trì Hạ chưa từng thấy qua Lạc Dịch Bắc như thế, cô nhìn chằm chằm hai người dưới ánh đèn một lúc, ánh mắt như chưa có việc gì di chuyển sang chỗ khác.

Từ sau khi cô gái được Lạc Dịch Bắc gọi là "Bảo Bảo" xuất hiện, sự chú ý của anh dường như chỉ đặt trên người đối phương, trò chuyện với cô gái ấy cả một buổi tối.

Thi Cận Dương cũng ở đó, giữa chừng không biết ai nói câu gì, cô gái tên là Bảo Bảo bị làm cho bật cười.

Khi cô cười rất rạng rỡ, đầu còn không ngừng dựa trên vai của Lạc Dịch Bắc, hai người giống hệt một cặp tình nhân vậy.

Phương Trì Hạ giống như một cô Lọ Lem bị người khác ruồng rẫy, từ đầu đến cuối đứng ngẩn ngơ ở buổi lễ triển lãm, ngược lại Thi Lạc luôn ở bên cạnh với cô, dùng tiếng Pháp kể chuyện cười cho cô, còn biết làm vài hành động hài hước chọc cô.

"Ở đây không vui ư? Hay là anh đưa em rời khỏi?" Thi Lạc cùng cô đi qua từng dãy quầy trang sức, vừa đi, vừa quay người nói chuyện với cô.

"Không cần đâu, tôi còn định ở đây một lúc nữa, khó khăn lắm mới ra đây một lần, không đáng để mở rộng tầm mắt hơn sao?" Phương Trì Hạ tập trung vào trang sức ở trong quầy,mơ hồ nhìn vào từng tác phẩm được mang ra triển lãm.

Tác phẩm được triển lãm tối nay đều rất đẹp, còn có rất nhiều lag của Dung Hi.

Phương Trì Hạ đặc biệt yêu thích phong cách tạo mẫu của nhà thiết kế ở Dung Hi, mỗi một món đều rất đẹp đẽ, mỗi một món đều khiến người khác nhìn rồi khó quên.

Thi Lạc thấy cô không quan tâm, cũng không nói gì thêm.

Buổi triển lãm trang sức nay, thời gian kéo dài khoảng hơn một tiếng.

Lúc kết thúc Lạc Dịch Bắc và cô gái trước đó đã không thấy bóng dáng nữa, Thi Cận Dương ở lối ra, dường như cố tình đứng đợi cô.

"Tôi đưa cô về!" Nhìn thấy cô, Thi Cận Dương vài bước đi đến.

"Được." Phương Trì Hạ không nói gì, chỉ là ánh mắt không kìm được nhìn quanh một cái, không thấy bóng dáng của Lạc Dịch Bắc, cô theo sau anh em Thi Cận Dương rời khỏi hiện trường.

Lúc về tới khách sạn đã sắp 10 giờ rồi.

Lạc Dịch Bắc tối nay luôn ở cùng cô gái ấy, Phương Trì Hạ đoán anh tối nay chắc sẽ không về đây nữa, đi tắm xong, mặc bộ đồ ngủ thì lên giường.

Sau khi nằm trên giường được nửa tiếng, bên ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch, cửa được mở ra.

Phương Trì Hạ ngạc nhiên, ý thức vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên đã tỉnh táo, nhưng lại không mở mắt nhìn.

Đi vào tự tiện như vậy, cô biết chỉ có thể là Lạc Dịch Bắc.

Cô hơi khó hiểu là, sao anh lại trở về?

Không phải đã đi cùng cô gái đẹp như trong tranh vẽ kia rồi sao?

Phương Trì Hạ mỗi lần nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau thì lại dao động một lần, chủ yếu là bị ánh mắt của Lạc Dịch Bắc nhìn cô gái đó, cùng với bầu không khí cưng chiều một cách tự nhiên kia làm cho dao động.

Anh như thế khiến cho cô rất khó hiểu, rõ ràng đã có người con gái anh thích đến vậy, tại sao còn đồng ý kết hôn với cô?

Phương Trì Hạ nghĩ mãi không thông, càng nghĩ càng không ngủ được, sau cùng hoàn toàn tỉnh ngủ hẳn.

Lạc Dịch Bắc sau khi vào phòng thì vào nhà tắm để tắm.

Ở bên trong mất khoảng vài phút rồi đi ra, đi thẳng đến trước giường.

Anh làm việc vô cùng thẳng tanh ta, kéo chăn lên nằm sau lưng cô, tay vén áo choàng tắm của cô lên sờ mó bên trong lớp quần áo của cô.

Phương Trì Hạ nghĩ đến cảnh anh thân mật cùng cô gái ấy, có hơi kháng cự trước hành động của anh, phản xạ có điều kiện trở người lại, tránh động tác của anh ra...