Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 118: Bảo Bảo...




Lạc Dịch Bắc cũng không nói gì, thờ ơ dùng nĩa cắt thịt bò.

Cảm giác của anh thật ra cũng rất không dễ chịu, bị một cô gái ngồi sát cọ vào lâu như thế, cả người đều căng thẳng cả lên, khi dùng bữa trong mắt là đồ ăn ở trong đĩa, trong đầu lại toàn là cảm giác cơ thể mềm mại của cô lúc dính chặt vào anh.

Bữa cơm tối này, cả hai đều ăn rất không thoải mái.

Phương Trì Hạ thì lúng túng, Lạc Dịch Bắc thì suy nghĩ không biết đã lạc về đâu, ánh mắt thậm chí mấy lần nhìn thoáng qua nơi cơ thể hai người dính chặt vào nhau.

Sau khi kết thúc bữa tối phải đến buổi triển lãm, Phương Trì Hạ ăn xong sớm nhất.

Quả thật không chịu nổi bầu không khí giống như ở không trung cũng cọ xát ra tia lửa với Lạc Dịch Bắc nữa, cô vốn không ăn được bao nhiêu thì đã chạy đi mất.

Lạc Dịch Bắc và Thi Cận Dương đi theo sau, buổi lễ ra mắt bây giờ cũng sắp bắt đầu.

Sau khi Phương Trì Hạ đến, thì một mình đi dạo quanh các quầy trang sức.

Bước chân vừa đi được vài giây, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi cao vút, "Nặc Á!"

Giọng nữ xa lạ, nói tiếng Trung, gọi tên mà những người thân nhất bên cạnh Lạc Dịch Bắc dùng với anh.

Phương Trì Hạ lặnh lẽ nhìn chằm chằm nơi bày những trang sức xinh đẹp, vốn không cố tình để ý, nhưng khóe mắt không cẩn thận trùng hợp lướt qua chỗ của Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc và Thi Cận Dương đứng cạnh nhau, sự xuất hiện của hai người, giống như hiện trường bỗng có thêm ánh đèn tựu quang vài ki-lô-oát vậy, bỗng chốc tất cả nguồn sáng đều bị cả hai người họ hấp thụ hết.

Hai người đàn ông phong thái khác nhau, nhưng đều xuất chúng như nhau, khiến cho ánh mắt của không ít khách khứa ở đây đều nhìn qua.

Cách đó vài mét, một thân hình mảnh mai chầm chậm bước về phía họ.

Người vừa đến dường như rất thân với họ, sau khi đến, chào hỏi trước với Thi Cận Dươnb, sau đó trực tiếp ôm lấy Lạc Dịch Bắc.

Lúc cô làm hành động này vô cùng tự nhiên, cảm giác giống như bình thường họ gặp nhau đều dùng cách thức này vậy.

"Anh không nói với em anh cũng đến đây." Ôm anh một lúc, bỏ anh ra, cánh tay của cô vòng lấy tay anh.

Lúc cô cười lên đặc biệt xinh đẹp, giống như trong một thế giới trắng xóa tuyết đột nhiên nở ra một đóa hoa mai đỏ vậy, đôi mắt ấy dù cho ở trong đêm tối vẫn rất rực rỡ chói mắt.

Đây là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, theo sự xuất hiện của cô, xung quanh ánh mắt nhìn ba người họ càng nhiều thêm, đặc biệt là nhìn về hướng cô gái đó, ánh mắt ngưỡng mộ hay đố kỵ đều có cả.

Lạc Dịch Bắc nhìn thấy cô gái đó tâm trạng dường như rõ ràng tốt lên không ít, khóe môi cong lên, người trước giờ ít khi cười, thậm chí hiếm khi mà lộ ra một tia cười với cô.

Phương Trì Hạ nhận ra cô gái đó, trước đây khi ở Lạc gia, cô đã gặp qua.

Cô gái khoác tay đi cạnh Lạc Dịch Bắc ở sảnh tiệc, xinh đẹp tựa người trong tranh, đẹp đến nỗi có chút không chân thật.

Một cô gái vô cùng hợp với Lạc Dịch Bắc, hai người khi đứng chung, không ai nghi ngờ họ không phải là một cặp.

Phương Trì Hạ cùng vài người khác cách đó vài mét, nhưng nghe thấy rất rõ Lạc Dịch Bắc đã gọi cô gái đó là "Bảo Bảo".

Lúc anh gọi tên cô ấy khóe môi có hơi cong lên, trong giọng điệu đó tự nhiên mà lộ ra sự cưng chiều, nhìn đến nỗi không ít ánh mắt khách nữ có mặt đều say đắm.

Phương Trì Hạ lặng lẽ quan sát mọi người đang chăm chú nhìn theo cặp đôi như ngọc bích, dừng lại ở khóe môi hơi nhếch lên của Lạc Dịch Bắc, bàn tay nắm lấy trang sức đông cứng lại.