Thân thế là Phương Trì Hạ cô bị chôn dấu đi, cô rất đau đớn, tuy rằng bình thường trông cô có vẻ hoạt ngôn, nhưng ngoàn rắn trong mềm, cô cũng chỉ là một con người bình thường, trong lòng luôn luôn có một nỗi đau sâu thẳm nào đó không thể nói cho ai biết.
Lúc cô chưa bước vào nhà họ Phương, những đứa trẻ ở cùng cô trong cô nhi viện rất nhiều đứa đã được người nhà tìm thấy và đón về, nhưng chỉ có mình cô, người thân thật sự của cô luôn luôn chưa từng lộ mặt.
Điều này làm cho bản thân cô nảy sinh cảm giác bị bỏ rơi từ nhỏ.
Phương Trì Hạ không biết đã nằm trong lồng ngực của Lạc Dịch Bắc bao lâu, tâm trạng không ổn định chút nào.
Tay Lạc Dịch Bắc cứ thế nhè nhẹ vỗ vào mu bàn tay cô ra chiều vỗ về, giọng nói ấm áp đến nỗi bản thân cũng không nhận ra được, “ không sao rồi” “không sao rồi……”
Anh thật sự chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Phương Trì hạ bao giờ, đột nhiên bây giờ bắt gặp, làm cho anh bất giác không biết nên phải làm gì.
Hai người cứ ngồi như vậy không biết bao lâu,cảm thấy tiếng thút thít trong lòng mình dần dần nhỏ lại, Lạc Dịch Bắc liền nhẹ nhàng ôm cô lên lầu tiến vào phòng ngủ.
Nhìn cô đêm nay anh cảm thấy có chút thương xót, Lạc Dịch Bắc cũng không làm khó cô.
Hai người kết hôn lâu như vậy rồi, khó gì bỏ qua cho cô ấy một lần.
Ngày thứ hai anh dậy muộn hơn bình thường, lúc xuống lầu, Phương Trì Hạ đang ngồi ở phòng khách chơi cùng con mèo Ba Tư mà anh tặng.
Cô đang tìm tên để đặt cho nó, hai tay cô ôm lấy cơ thê tròn tròn bự bự của chú mèo, tâm trạng xem ra đã khá lên nhiều, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi anh nữa, điều mà trước giờ rất hiếm thấy ở cô. “ Lạc Dịch Bắc, anh xem đặt tên cho nó là Nguyên Bảo có được không?”
Lạc Dịch Bắc ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa lời châm chọc cô: “ cô đúng là đồ tầm thường.”
“ có liên quan gì chứ? Tôi cảm thấy rất hay mà.” Phương Trì Hạ không cho là đúng, xoa xoa cái bụng của con mèo, lại cao hứng nghĩ thêm một cái tên nữa, “ hay chúng ta gọi nó là Kim Xán Xán đi? Kim Xán Xán hay, lại thuận miệng nữa.”
“ vậy thà gọi nó là trăm vạn, trăm tỷ đi có vẻ phú quý hơn.”
“ đúng rồi, hay gọi là Đa Đa đi cũng hay! Nhiều tiền, cái này cũng không tồi.”
Cô nhoẻn miệng cười để lộ cái má lúm đồng tiền nhỏ xíu, nhớ lại bộ dạng của cô buổi tối hôm qua anh thấy thật giống như một ảo giác vậy.
Lạc Dịch Bắc vẫn là quen với cái dáng vẻ này của cô hơn, anh nhìn cô một lúc lâu, lại tiếp tục như trước châm chọc cô: “ Phương Trì Hạ, tiền trong mắt cô rớt xuống rồi kìa.”
“ tôi là chủ của con mèo này, bây giờ quyền quyết định nên gọi nó thế nào là quyền của tôi!”
Phương Trì Hạ túm lấy con mèo ôm vào lòng, lườm anh ta một cái, liền đem mèo đến hoa viên tắm rửa.
Cô vừa đi vừa nói chuyện với con mèo, “ chúng ta sẽ gọi mi là Tiền Đa Đa nhé?”
Chú mèo nhỏ như có chút bất mãn, liền lấy móng cào vào tay cô.
“ sao mi lại cào ta chứ? Mi không thích sao? không thích thì ta gọi mi là Viên Viên nhé, aix, giống y hệt với ngoại hình của mi rồi nhé! » Phương Trì Hạ có chút bất mãn với hành động ban nãy của con mèo.
Chú mèo nhỏ đôt nhiên vồ lấy tóc cô, Phương Trì Hạ né về phía sau, thả tên sát thủ nhỏ nguy hiểm kia ra, « nè, sao mi cào ta nữa! cào nữa ta sẽ gọi mi là cục bột đó! »
Tên mà cô đặt cho nó đều là theo cảm tính, Cục bột, nghe cũng hay đấy chứ.
Chú mèo nhỏ bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn, giống là bị cô dọa cho sợ rồi, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cô.
« gọi mi là cục bột đi. » Phương Trì Hạ quyết định, ôm nó đến hoa viên, đặt nó xuống một cái chậu nhỏ.
Lạc Dịch Bắc không chút động tĩnh nhìn theo bóng lưng cô, ung dung theo sau cô ra hoa viên.