Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 45: Đả kích




Chờ đợi các cô là Lâm Dạ, chủ nhiệm phòng thiết kế, gọi các cô vào nói sơ qua yêu cầu công việc, sau đó gọi một người đàn ông trẻ tuổi tên Lý Lượng vào, nói anh ta đưa các cô đi làm quen hoàn cảnh, rồi sắp xếp công việc cho họ.

Lý Lượng này đoán chừng cũng là bị bắt buộc phải hướng dẫn cho họ, nên vẻ mặt anh ta mang vẻ không tình nguyện, đưa các cô dạo qua loa một vòng tầng 15, rồi sắp xếp họ vào một phòng họp nhỏ, ném cho một đống tài liệu lịch sử phát triển của công ty để các cô tự mình xem, nói đến trưa sẽ quay lại, sau đó chuồn mất.

Anh ta chân trước vừa đi, thì khổng tước với hoa bách hợp cũng chân sau ra ngoài, không biết là đi đâu. Chỉ còn lại Lăng Nhược Tịch cùng cô gái tên Tô Thiển.

Lăng Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy Tô Thiển đang ôm lấy chống tài liệu xem với hai mắt đầy sùng bái.

Lăng Nhược Tịch đối với những tài liệu này không hề có hứng thú, nhưng cô lại không biết phải đi đâu, nhàm chán nhìn chung quanh, bất ngờ điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Cung Thụy Thần gửi đến: Em đang làm gì đó?

Cô trả lời: Đang xem lịch sử phát triễn của công ty, chán chết được!

Anh trả lời lại rất nhanh: Hồi nãy không phải hưng phấn lắm à, sao bây giờ lại chán?

Lăng Nhược Tịch: Chịu đả kϊƈɦ, mặt mũi nhà thiết kế thế nào, một người còn chưa được gặp á.

Cung Thụy Thần: Đừng lo lắng, chiều là có thể gặp được!

Lăng Nhược Tịch: Sao anh biết!

Cung Thụy Thần: Anh biết là được rồi.

….

Lăng Nhược Tịch câu được câu không chuyện phiếm bằng tin nhắn với Cung Thụy Thần.

Trưa cũng đến rất nhanh, hai cô gái kia cũng đã quay lại trước khi Lý Lượng đến.

Lý Lượng thấy các cô còn ở đây, liền đưa cho các thẻ nhân viên, nói các cô đeo lên, sau đó xuống tầng 10 ăn cơm, nghỉ ngơi 30 phút, quay lại phòng chờ sau 1 tiếng.

Lăng Nhược Tịch liếc nhìn thẻ tên của hai người kia, thì ra khổng tước là ‘Trương Ngọc Kiều’ còn hoa bách hợp gọi gọi ‘Ôn Uyển’ đúng là người cũng như tên.

Lăng Nhược Tịch cũng không quen người nào ở đây, nên đi ăn cơm cùng Tiêu Thiển, Tiêu Thiển đã không còn ríu rít như lúc đầu nữa, cô bé như nhặt được bảo bối, vẫn ôm khư khư đống tài liệu để xem, ngay cả lúc ăn cũng không buông.

Lăng Nhược Tịch không còn gì để nói nữa rồi, có điều, cô rất tán thưởng đối với sự cố chấp và tinh thần nghiêm túc này của cô ấy.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, các cô đã bị gọi đi họp, lúc này Lăng Nhược Tịch cũng thỏa ý muốn gặp được nhà thiết kế chân chính, hơn nữa còn là toàn bộ nhà thiết kế của [Hoàn Vũ], cuộc họp chuyên môn này dường như mở ra là vì các cô.

Bốn người họ tự mình giới thiệu, Lăng Nhược Tịch ngạc nhiên phát hiện ra, tất cả các cô đều học chung đại học, đều học khoa thiết kế thời trang, có điều ba người kia đều là hệ chính quy còn cô là sinh viên nhảy dù.

Sau đó mỗi nhà thiết kế đều giới thiệu bản thân mình, thuận nói hoan nghênh chào mừng này nọ. Lăng Nhược Tịch đặc biệt chú ý đến nhà thiết kế có dáng dấp vô cùng đẹp trai ngồi đối diện với Lâm Dạ, đường nét khuôn mặt đẹp một cách kỳ lạ, chắc chắn là con lai, mái tóc dài qua vai, lại không giảm đi phần anh khí, ngược lại càng tăng thêm cảm giác thần bí thâm sâu khó lường, anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, dường như tách biệt, đến phiên anh giới thiệu bản thân, cũng chỉ là một câu: “Abne.”

Lăng Nhược Tịch nhớ ra, anh ta chính là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế mà Vũ Kinh Phàm nói. Thế nên âm thầm để ý, nghĩ có cơ hội sẽ đi làm thân với anh ta, để học hỏi một chút.

Lăng Nhược Tịch mới nghĩ đến, không ngờ cơ hội đã tới ngay, sau khi tan họp, Lý Lượng giữ bốn người các cô lại, để các cô ở tại chỗ thiết kế một mẫu, sau đó đưa cho Abne, để anh ta hướng dẫn thêm, miệng còn lầm bầm nói các cô gặp may gì gì đó nữa.

Bốn người bọn họ không dám chậm trễ, đều mang hết sở học dốc sức vẽ thiết kế, trong ba tiếng đồng hồ, cả căn phòng đều chỉ nghe tiếng xoẹt xoẹt của giấy bút chạm nhau.

Khoảng bốn giờ chiều, khi Abne đến, Trương Ngọc Kiều tranh giao bản thảo trước cho anh xem, anh cúi đồ nhìn một chút, sau đó ném sấp giấy ngược lại cho cô ta, trầm mặt nói: “Cô bệnh mù màu hả? Phối màu lung tung. Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, cần phối màu hài hòa hơn.”

Trương Ngọc Kiều bị anh nói xanh cả mặt, mím môi không lên tiếng.

Anh ta lại xem bản vẽ của Ôn Uyển, lúc này mới nhẹ giọng một chút: “Đường nét, màu sắc không tệ, chỉ là quá khuôn khổ không có sự sáng tạo.”

Ôn Uyến gật đầu tỏ vẻ sau này sẽ chú ý hơn.

Dường như anh tương đối hài lòng với thiết kế của Tô Thiển, gật đầu trả lại bản thảo cho cô, nói: “Hãy mạnh dạn hơn trong việc lựa chọn vật liệu, độ tương phản màu sắc chưa đủ. Điểm này cần phải cố gắng hơn nữa.”

“Dạ dạ…” Tiêu Thiển ôm bảng thiết kế kϊƈɦ động không thành lời, trong mắt tất cả đều là ngôi sao nhỏ.

Thấy anh đang xem bản thảo của mình, Lăng Nhược Tịch khẩn trương, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, kết qua là xem hồi lâu anh ta cũng không nói câu nào, chỉ rút một cuốn sách trêи giá ném cho cô, sau đó xoay người bỏ đi.

Lăng Nhược Tịch cúi đầu nhìn cuốn sách có tựa: “Thiết kế thời trang dành cho người mới bắt đầu.” Lăng Nhược Tịch nhất thời muốn khóc, xem ra là cô thật sự quá tệ, nên người ta cũng lời để đánh giá.

Trương Ngọc Kiều cũng rướn cổ sang xem Abne đưa sách gì cho cô, vừa nhìn thấy tựa đề sách, lập tức liền chậc chậc một tiếng, rồi cầm lấy bản thảo của mình đi ra ngoài.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt muốn khóc của cô, đi đến vỗ vai an ủi: “Không sao đâu, đừng nản chí, cố gắng lên.” Sau đó cũng rời đi.

Tô Thiển đang trong cơn kinh sợ vì được trò chuyện cùng thần tượng, lúc này mới lấy lại được tinh thần, ngó nhìn bảng vẽ của cô, rồi nhìn sách trong tay cô, nói trúng chỗ ngứa: “Tôi cũng thấy cô thật sự nên học lại từ đầu, nhìn phác thảo của cô, dù là mùa sắc hay đường nét nhìn vào cũng không phải giống như đang thiết kế thời trang, nếu cô có chỗ nào không hiểu tôi có thể nói cho cô biết.”

Lăng Nhược Tịch gật đầu với cô, thật ra cũng cũng biết mình chỉ là dân ngoài ngành, dựa vào sở thích thì sẽ không thành công, nhưng bị Abne lạnh lùng vạch trần như vậy, cô thật sự có chút đả kϊƈɦ mà thôi.

Đến 5 giờ chiều, Lý Lượng đến nói các cô có thể về, ra khỏi cửa, Tiêu Thiển muốn đi xe bus, Lăng Nhược Tịch cũng về không chung đường với cô, thế nên liền đến chỗ hẹn cùng về với Cung Thụy Thần.

Cung Thụy Thần đã chờ ở chỗ hẹn từ sớm, đợi cô vào xe mới nhận ra sắc mặt cô không tốt, nên ân cần hỏi han: “Sao thế em?”

Nghe anh hỏi thế, không hiểu sao Lăng Nhược Tịch lại cảm thấy cái mũi ê ẩm, cô nhào vào ngực anh khóc to. Cô cũng tự biết tính ra mình cũng đã ngoài ba mươi rồi, không nên giống đứa bé khóc nhè như thế, nhưng mà cô không kìm chế được.

Cung Thụy Thần thấy cô khóc như vậy có chút hoảng hốt, sửng sốt một chút ôm cô vào lòng, vuốt sống lưng của cô, dịu dàng vỗ về: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ngoan, nói cho anh biết có chuyện gì? Ai đã bắt nạt em?”

“Hức hức…” Lăng Nhược Tịch cũng không chịu nói, chỉ vừa lắc đầu vừa khóc.

Cung Thụy Thần sốt ruột, lấy điện thoại ra, định gỏi hỏi Vũ Kinh Phàm là đã có chuyện gì. Lăng Nhược Tịch vội ngăn anh lại: “Không ai bắt nạt em hết, chỉ là thiết kế của em không tốt, trong lòng em khó chịu.”

Cung Thụy Thần thấy cục cưng của mình vừa khóc vừa nói, đau lòng vuốt ve lưng cô, mặc cô trút hết nỗi lòng. Cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch khóc cũng đủ rồi, ngoan ngoãn ngồi lại ghế của mình, trang điểm lại một chút, Cung Thụy Thần lúc này mới trêu cô: “Sao mới có một ngày đã không chịu nổi rồi? Vậy ngày mai có muốn đi nữa hay không?”

“Đi, sao lại không đi chứ? Đâu có ai mới sinh ra đã biết được hết đâu, em có lòng tin, chỉ cần em chịu cố gắng thì cũng sẽ có một ngày em xuất sắc giống như anh ta.”

Cung Thụy Thần gật đầu, anh thật sự tán dương tính cách cầu tiến này của cô, cho nên anh cũng không nói gì, chỉ chạy xe thẳng về nhà.