Lăng Nhược Tịch vừa xấu hổ vừa giận dữ, vùi đầu vào cổ anh, cắn tay anh
một cái cho bỏ tức. Cần cổ bị ʍút̼ ẩm ướt cùng với một chút đau đớn kϊƈɦ thích Cung Thụy Thần điên cuồng hơn nữa.
“Bạch! Bạch!Bạch!”
Tiếng thân thể va chạm vào nhau, vang lên quanh quẩn bên trong không
gian nhỏ bé, mạnh mẽ tựa như một cơn sóng lớn cuốn tới, Lăng Nhược Tịch
chịu không được mà giạng rộng hai chân ra, không tự chủ ngửa đầu về phía sau, rêи rỉ một tràng dài rồi tiết ra.
Cung Thụy Thần gầm gừ
chậm rãi một chút để tận hưởng sự co rút của hoa huy*t, tầng tầng lớp
lớp thịt non mềm xoắn chặt lại, ʍút̼ chặt lấy phân thân của anh, thật sự là muốn lấy mạng người. Anh không thể kiềm chế được nữa, mồ hôi trêи
trán rơi như mưa, dọc theo gương mặt đẹp trai của anh nhỏ giọt xuống bầu ngực trắng nõn của cô. Cánh tay anh ôm chặt hơn, cúi đầu xuống ɭϊếʍ hôn trêи cần cổ cô, bờ ʍôиɠ rắn chắc mạnh mẽ di chuyển, ra ra vào vào va
chạm vào trong hoa huy*t ẩm ướt lầy lội của cô.
“Sướиɠ chết
được…” Tê dại từ xương cùng lan tỏa khắp toàn thân, cuối cùng anh cũng
gầm lên rồi tiến vào nơi chặt chẽ nhất, sâu nhất trong cô, phun toàn bộ
tinh hoa vào nơi đó.
“Á…” Lăng Nhược Tịch bị dòng nước nóng ấm
này làm cho run rẩy không thôi, hoa tâm không kiềm chế được phun ra dịch mật trong suốt.
Cung Thụy Thần vùi vào cổ cô thở dốc, đến khi
hoàn toàn khôi phục khí lực mới buông cô ra, lấy khăn tay trong túi áo
lau sạch chất dịch nhầy nhụa giữa hai chân cô.
“Để tự em làm.”
Lăng Nhược Tịch xấu hổ, giật lấy khăn trêи tay anh, quay lưng lại lau
qua loa vài cái, rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đợi cô xử lý
bản thân ổn thỏa thì Cung Thụy Thần cũng đã xong xuôi, lại khôi phục
dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, Lăng Nhược Tịch không còn hơi sức nào,
cũng không còn tâm tình thử quần áo nữa, gào to muốn đi về nhà.
Lúc này, Cung Thụy Thần ăn no uống say rồi, tâm tình rất là vui vẻ đồng ý,
vô cùng tự nhiên nắm tay cô đi ra ngoài. Lăng Nhược Tịch nhìn tay hai
người đan nhau như thế, âm thầm thở dài, trộm gà không thành lại mất nắm thóc, cứ nghĩ anh muốn mua quần áo tặng mình để chuộc tội, ai ngờ là
quần áo mua không được mà ngược lại còn bị anh ăn sạch, thật là, sao cô
lại ngốc thế cơ chứ.
Dọc đường từ phòng Vip ra đến gara, Lăng
Nhược Tịch còn đang suy nghĩ làm thế nào mới mới đấu lại anh. Cô không
hề để ý được rằng trêи con đường này có bao nhiêu cô gái nhìn cô với ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tỵ.
Khi ngồi trêи xe, Lăng Nhược Tịch
mới bất ngờ nhận ra, ghế sau có rất nhiều túi giấy, tất cả đều có logo
‘Sail’. Khi nãy rõ ràng là cô chưa mua cái nào mà, chẳng lẽ là?
Lăng Nhược Tịch nghi ngờ nhìn về ghế lái, Cung Thụy Thần bị vợ mình nhìn có
chút mất tự nhiên, ho nhẹ một cái, sau đó cố ý nghiêm mặt nói: “Nhìn gì
mà nhìn, còn không nhanh ngồi xuống, không phải muốn về nhà à?” Anh vừa
nói vừa nổ máy.
Thật sự không được tự nhiên nha~ ~ Cảm nhận được
anh hết sức lấy lòng mình, tâm tình Lăng Nhược Tịch nhất thời tựa như
mặt trời sáng chói giữa trưa, ngay cả cái mặt liệt của anh, càng nhìn
càng thấy đáng yêu, cô bất ngờ nhoài người lên, ôm lấy mặt anh hôn một
cái: “Ông xã, anh là người tốt nhất.”
Cung Thụy Thần được cô hôn có chút lâng lâng, khóe miệng cũng vểnh lên, nhưng lại giả vờ lạnh lùng mắng: “Đồ ngốc.”
Lời này lọt vào tai Lăng Nhược Tịch lại tăng thêm vẻ cưng chìu, cho nên cô
cũng không giận, ngược lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng, với tay lấy
một cái túi phía sau mở ra xem.
Càng xem Lăng Nhược Tịch càng hớn hở, gần như anh đã mua hết trang phục mới ra mắt mùa này của ‘Sail’, đủ màu đủ kiểu, anh còn đặc biệt chọn những màu trắng và tím.
Tuy
rằng đã bỏ những bộ hở hang bó sát ra, số lượng cũng khá đáng kể, hơn
nữa còn có mấy bộ để cô mặc đi làm, quần áo thể thao đơn giản cho cô mặc đi học, không ngờ anh lại chu đáo đến thế, một dòng nước ấm chảy xuôi
sâu trong lòng Lăng Nhược Tịch.
Anh thế mà biết cô thích màu
trắng và tím, cô đã sống hai đời cũng chưa từng có người quan tâm cô như vậy, khi còn bé, mẹ mua cho chị gái cái nào thì cũng mua cho cô một bộ
như vậy, cũng chưa từng hỏi cô thích màu nào hay có vừa người hay không.
Khi cô lớn lên một chút thì cho cô tiền để tự cô mua sắm, tên cặn bã Lý
Thượng kia lúc mới theo đuổi cô cũng chỉ tặng cô hai bộ quần áo, sau khi kết hôn cũng không hề mua cho cô thứ gì.
Lần đầu tiên cô có cảm
giác được người yêu thương, cái mũi đột nhiên ê ẩm, cô đặt túi đồ trong
tay xuống, nhoài sang dựa lên người anh, thì thầm: “Thụy Thần, cảm ơn
anh.”
Cung Thụy Thần nghe vậy lập tức chấn động: “Ừm.” một tiếng
rồi kéo cô vào lòng mình, bàn tay to rộng của anh vuốt ve mái tóc của
cô, nhỏ giọng hỏi cô: “Có đói bụng không, em có muốn đi ăn gì không?”
Lăng Nhược Tịch cũng không có đói bụng nhưng cô tham luyến thời gian ở bên anh, cho nên gật đầu.
Cung Thụy Thần lái xe đưa cô đến một nhà hàng Tứ Xuyên, bởi đã qua giờ cơm,
cho nên khách đến cũng không đông, bọn họ chọn một phòng riêng để ngồi,
anh cũng không hỏi cô muốn ăn gì, chỉ cầm menu lên gọi món: “Cá hấp cay, gà nấu rượu, tôm xào ngó sen…”
Vốn dĩ Lăng Nhược Tịch không đói, nhưng nghe những món ăn từ trong miệng anh thì lại không nhịn được nuốt nước miếng, buồn phiền trong lòng cũng bị con sâu đói đuổi chạy mất
hết.
Thấy dáng vẻ thèm ăn của cô, Cung Thụy Thần không khỏi cười
khẽ, lại chọn thêm hai món, lúc này mới buông thực đơn xuống nói: “Cho
những món này! À đừng cho hành lá, cho nhiều rau thơm một chút.”
Người phục vụ nhận đơn rời đi, Lăng Nhược Tịch uống chút nước trà, vui vẻ
nói: “Không ngờ anh cũng không thích ăn hành lá, em còn thấy lạ sao má
Trương nấu ăn lại không cho hành vào, lúc đầu còn nghĩ do má không
thích, bây giờ mới biết là do anh không ăn, em cũng không thích nó, em
thấy nó có mùi rất lạ, điểm này vợ chồng mình rất giống nhau nha.” Dường như bị lời nói của mình chọc cười, nói xong Lăng Nhược Tịch cũng cười
khanh khách.
Cung Thụy Thần nhìn đôi mắt cong cong vì cười của vợ yêu, không biết có phải do ánh mặt trời từ phía sau cô sáng chói hay
không, trong lòng anh đã thấy ấm áp, không tự giác cũng cười theo cô.
Bởi vì ít người, cho nên món ăn họ gọi rất nhanh đã được đưa lên. Lăng
Nhược Tịch nhìn lớp ớt đỏ tươi trêи mặt món cá cay, hương bay bốn phía,
nhất thời thèm rõ dãi, không nói nhiều lời, cắm đầu vào ăn.
Cô
lia đũa trái phải liên hồi, đến khi ăn chán chê rồi, mới nhận ra Cung
Thụy Thần dường như chưa động đũa, chỉ nhìn cô ăn, Lăng Nhược Tịch có
chút lúng túng: “Sao anh không ăn đi?”
Cung Thụy Thần nhìn cô, nói lời thâm sâu: “Anh vừa mới ăn no, còn chưa tiêu hóa hết, ăn không vào.”
Mặt Lăng Nhược Tịch nóng lên, nói thầm: Có phải cô không đàng hoàng quá mức rồi không, sao cứ cảm thấy câu ‘Ăn no’ của anh là nói chuyện kia nhỉ?
Vì để bản thân không suy nghĩ bậy bạ nữa, Lăng Nhược Tịch nhanh chóng
đứng dậy, hối anh thanh toán rồi về nhà.